Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỒNG UNG THƯ GIAI ĐOẠN CUỐI, NGOẠI TÌNH CÙNG BỆNH NHÂN CỦA TÔI - 7 - hết

Cập nhật lúc: 2025-05-28 16:34:28
Lượt xem: 703

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tên trên đó, chính là Giang Minh Thành và Lưu Tâm Điềm.

 

Toàn hội trường lập tức c.h.ế.t lặng. MC không biết phải ứng phó thế nào.

 

Rồi mọi người bắt đầu ồn ào bàn tán:

 

“Trời ơi, chú rể bị ung thư gan giai đoạn cuối? Không sống được bao lâu nữa rồi!”

 

“Còn cô dâu? Cô ta… bị HIV sao?”

 

“Gì vậy trời! Cặp đôi này đang lừa cưới nhau hả?”

 

Giang Minh Thành và Lưu Tâm Điềm trợn mắt nhìn màn hình, không thể tin vào mắt mình.

 

“Ung thư gan?”

 

“HIV?!”

 

Cả hai bắt đầu hoảng loạn.

 

Phía gia đình hai bên, đang vui vẻ cười nói, giờ thì lao vào cãi nhau, tố nhau lừa cưới.

 

Khung cảnh hỗn loạn. Tôi thấy đã đủ, lập tức rút lui.

 

Sau đó bạn bè kể lại: cô dâu chú rể tưởng bị bên kia lừa, đánh nhau ngay tại lễ cưới.

 

Chưa xong lễ, Lưu Tâm Điềm đã bị bố mẹ kéo về.

 

Giang Minh Thành thì lao vào viện kiểm tra.

 

Kết quả: không chỉ bị ung thư gan, mà còn dương tính HIV. Nhập viện cấp tốc.

 

—--------

 

Sáng hôm sau, khi tôi đang chọn đồ nội thất, Giang Minh Thành gọi điện đến, mở miệng đã gào:

 

“Mạnh Kim Đường, là cô giở trò trong đám cưới của tôi đúng không?!”

 

“Còn nữa, cô biết tôi bị ung thư từ trước, sao không nói? Lương tâm cô bị chó ăn rồi à?”

 

Tôi lạnh lùng đáp:

 

“Thế ngày trước anh ngoại tình, lương tâm anh để đâu?”

 

Nói xong, tôi dập máy, chặn luôn mọi liên lạc với anh ta.

 

Anh ta không biết rằng — cái ngày tôi biết anh ta bị ung thư, tôi đã đau lòng đến mức muốn bán sạch tài sản để cứu mạng anh.

 

Nhưng… tôi đã đặt nhầm tình cảm vào sai người.

 

Lát sau, lại có cuộc gọi từ số lạ — chẳng cần đoán cũng biết là Lưu Tâm Điềm.

 

Giọng cô ta như rắn độc:

 

“Mạnh Kim Đường, thì ra cô biết Giang Minh Thành không sống được bao lâu, nên mới vội vàng ly hôn, đẩy anh ta cho tôi!”

 

Tôi cười:

 

“Không phải cô đòi cưới cho bằng được sao? Giờ hối hận rồi à?”

 

“Làm người thì phải biết cảm ơn. Trên đời này hiếm có ai rộng lượng như tôi — chủ động nhường chồng cho tiểu tam đấy!”

 

Lưu Tâm Điềm tức điên:

 

“Cô độc ác như vậy, không sợ báo ứng à?!”

 

Tôi cười khẩy, dập máy.

 

Tôi có bị báo ứng hay không thì chưa biết…

Còn cô, báo ứng của cô — đã đến rồi.

 

—-----

 

Tôi tiếp tục sống yên ổn, đi làm như thường, chẳng buồn quan tâm đến họ nữa.

 

Không ngờ, cha mẹ Giang Minh Thành lại đến tận công ty tôi.

 

Lúc đó tôi vừa ăn trưa xong, chuẩn bị lên lầu thì bị họ chặn lại:

 

“Mạnh Kim Đường, có phải cô biết từ lâu con trai tôi bị bệnh, nên mới ly hôn để chiếm tài sản không?!”

 

“Đúng là đàn bà độc ác, sao cô có thể làm thế với con tôi!”

 

“Giờ tôi không tính toán nữa, cô mau trả tiền và nhà lại đây!”

 

Họ làm ầm ĩ, mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập lại xem.

 

Có người không biết đầu đuôi, bắt đầu bàn tán:

 

“Cái gì thế? Chồng bị ung thư mà vợ bỏ à? Cô gái trẻ này độc thật!”

 

“Đúng đó, sống sao mà ác vậy!”

 

Đồng nghiệp của tôi biết rõ đầu đuôi sự việc, kéo nhẹ tay áo ra hiệu tôi đi lên.

 

Tôi mỉm cười trấn an, nhưng sao có thể bỏ đi được?

 

Tôi phải cắt đứt luôn cái suy nghĩ tìm tôi gây sự của bọn họ!

 

Tôi nhìn hai kẻ trước mặt, cười khẩy:

 

“Con trai các người ngoại tình trước. Tôi không đuổi anh ta ra khỏi nhà đã là nể mặt lắm rồi, các người còn mặt dày đến đòi nhà, đòi tiền?”

 

“Các người lú rồi à? Quên mất con trai các người mới cưới vợ — là cô gái mắc HIV kia đấy!”

 

Nói xong, tôi lấy đoạn ghi âm, video từng lưu ra cho đám đông xem.

 

Mọi người xem xong bắt đầu mắng:

 

“Ôi dào, lúc trước còn mắng người ta là gà mái không biết đẻ, giờ đến đây đòi tiền. Thật không biết xấu hổ!”

 

“Rõ ràng con trai họ ngoại tình, nhà phải chia cho vợ là đúng rồi còn gì!”

 

Cha mẹ Giang Minh Thành mặt lúc trắng lúc xanh —

hóa ra, họ cũng biết… xấu hổ.

 

Thấy tôi cứng rắn, bố mẹ Giang Minh Thành liền đổi chiêu.

 

Họ quỳ sụp trước mặt tôi:

 

“Kim Đường, coi như chúng tôi cầu xin cô đi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ung-thu-giai-doan-cuoi-ngoai-tinh-cung-benh-nhan-cua-toi/7-het.html.]

“Cô trả lại căn nhà cho Minh Thành được không? Giờ nó cần rất nhiều tiền để chữa bệnh.”

 

“Trước đây là chúng tôi sai, là chúng tôi quá đáng, nhưng xin cô, nghĩ đến chúng tôi đã già rồi, hãy giúp chúng tôi lần này.”

 

“Sau này nhất định sẽ xem cô là ân nhân cứu mạng!”

 

Hừ, muốn dùng nước mắt lay động tôi ư?

 

Tim tôi sớm đã bị họ đập nát, giờ có muốn ghép lại cũng không được nữa.

 

Tôi lùi lại một bước, lạnh lùng nói:

 

“Tôi cũng là người bị hại trong chuyện này, muốn lấy tiền của tôi — không có cửa đâu.”

 

“Nhưng con trai các người, chẳng phải đã chuyển cho cô con dâu mới gần 200.000 tệ rồi sao? Sao không đến tìm cô ta?”

 

“Nếu còn tới tìm tôi nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

 

“Đi chậm thì chưa chắc đã lấy lại được tiền đâu nhé.”

 

Hai ông bà ngơ ngác nhìn nhau rồi lặng lẽ rút lui.

 

Tôi nhìn theo bóng lưng họ mà cười nhạt.

 

Chó cắn chó — bắt đầu rồi.

 

Nghe lời tôi, cha mẹ Giang lập tức tìm đến Lưu Tâm Điềm đòi tiền.

 

Nhưng Lưu Tâm Điềm vốn dĩ đến với Giang Minh Thành vì công việc và tiền bạc của anh ta.

 

Giờ muốn cô ta nhả ra tiền? Nằm mơ!

 

Cô ta ngồi bệt dưới đất, gào thét chửi bới, mắng Giang Minh Thành là đồ khốn, là đồ vong ân bội nghĩa.

 

Cô ta khóc lóc:

 

“Cả đời này điều hối hận nhất của tôi là ở bên anh ta. Lãng phí cả tuổi xuân. Sao không c.h.ế.t luôn đi?!”

 

Tôi chuyển đoạn video ấy cho Giang Minh Thành xem.

 

Điện thoại lập tức gọi lại.

 

“Đường Đường…”

 

Giọng anh ta khàn đặc, nghe yếu ớt, có vẻ thời gian qua sống khổ thật.

 

“Em à, anh cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Lưu Tâm Điềm rồi…”

 

“Anh hối hận lắm. Em có thể đến bệnh viện thăm anh được không? Thời gian qua anh nhớ em nhiều lắm…”

 

Tôi bật cười khẩy — nhớ tôi ư? Nhớ tiền của tôi thì có!

 

Tôi lạnh lùng đáp:

 

“Giang Minh Thành, mời anh nói chuyện cho cẩn thận. Tôi không còn là vợ anh nữa. Vợ anh bây giờ là Lưu Tâm Điềm.”

 

“Còn nữa, trên đời này không có thuốc hối hận. Gieo nhân nào, gặt quả nấy — từ từ mà tận hưởng đi.”

 

Nói xong, tôi tắt máy, chặn số.

 

Sau đó, bạn tôi kể — tối hôm đó Giang Minh Thành phát bệnh nặng hơn.

 

—---------

 

Tôi không ngờ bố mẹ Giang Minh Thành tuy già mà vẫn ranh ma.

 

Không đòi được tiền, họ liền thuê vài tên côn đồ đến quấy rối Lưu Tâm Điềm mỗi ngày.

 

Chưa hết, họ còn loan tin khắp khu dân cư về những “chiến tích vẻ vang” của cô ta.

 

Giờ thì cả khu đều biết chuyện.

 

Ánh mắt người xung quanh nhìn cô ta đầy khinh miệt.

 

Có bà cụ còn chỉ thẳng mặt chửi:

 

“Cô là tiểu tam, đã không có đạo đức rồi mà còn nắm giữ tiền cứu mạng người khác?”

 

“Đúng đấy, tôi thấy cô đừng sống ở khu này nữa, làm cả khu phải mất mặt theo!”

 

Lưu Tâm Điềm từ trước vẫn giả vờ là người tử tế trong khu.

 

Giờ bị bóc trần, lại bị côn đồ bám riết, tinh thần cô ta sụp đổ hoàn toàn.

 

Cuối cùng đành phải trả lại toàn bộ số tiền.

 

Tiền mất, tình tan, đúng là thua thiệt toàn tập.

 

Cay cú, cô ta báo chuyện này lên đơn vị của Giang Minh Thành.

 

Vì ảnh hưởng quá xấu, đơn vị lập tức đuổi việc anh ta.

 

Nghe tin ấy, Giang Minh Thành không chịu nổi cú sốc, phải nhập viện ICU.

 

Lưu Tâm Điềm nhân cơ hội nộp đơn ly hôn.

 

Chó cắn chó, cả lũ đầy lông văng tứ tung.

 

—------

 

Một tháng sau, Giang Minh Thành không qua khỏi, qua đời.

 

Cha mẹ anh ta bán cả nhà, bán hết tài sản, vẫn không cứu được con, vì quá đau buồn nên cũng lần lượt qua đời không lâu sau đó.

 

Còn Lưu Tâm Điềm, danh tiếng nát bét, lại mang bệnh, chẳng tìm được người tử tế nào.

 

Cuối cùng phải ra ngoại tỉnh làm gái mại dâm.

 

Vì không sử dụng biện pháp bảo vệ, cô ta đã lây nhiễm HIV cho nhiều người.

 

Trong đó có một gã đàn ông tức giận, cầm d.a.o tìm đến tính sổ.

 

Kết quả, cô ta bị đ.â.m c.h.ế.t ở xứ người.

 

Cả nhà bọn họ… cuối cùng cũng đoàn tụ ở thế giới bên kia.

 

Có lẽ, đây chính là điều mà người đời hay nói:

"Ác giả ác báo."

 

HẾT.

 

 

Loading...