Mấy ngày liền, anh ta như bốc hơi, không liên lạc gì nữa.
Lưu Tâm Điềm cũng chẳng có động tĩnh gì.
Tôi bắt đầu lo lắng — chẳng lẽ anh ta đã biết mình mắc ung thư gan?
Sau hơn hai mươi ngày thấp thỏm, tôi nhắn một tin cho Giang Minh Thành:
“10 giờ sáng mai, gặp ở cổng Cục Dân chính.”
Tin nhắn được trả lời rất nhanh:
“Bác sĩ Mạnh yên tâm, tôi sẽ đi cùng Minh Thành.”
Tôi bật cười lạnh, trong lòng cũng an tâm phần nào.
Sáng hôm sau, tôi trang điểm chỉn chu, khí chất rạng rỡ đến Cục Dân chính.
Khi tôi đến nơi, Giang Minh Thành đã có mặt.
Lưu Tâm Điềm đứng bên cạnh, trông hùng hổ như gà trống đá nhau.
Thấy tôi, cô ta mỉm cười khinh miệt:
“Bác sĩ Mạnh đến rồi à? Tôi cứ tưởng chị hối hận, không dám đến cơ đấy.”
Tôi cười thầm trong bụng: Cô cứ cười đi. Đợi đến khi cô biết anh ta bị ung thư gan, tôi xem cô còn cười nổi không.
Cả hai kẻ đó vênh váo như vậy khiến người đi đường đều ngoái nhìn.
Giang Minh Thành lúng túng:
“Thôi đi, đừng gây sự ngoài này nữa, mau vào trong!”
Hừ, dẫn cả tiểu tam đến, giờ mới thấy mất mặt à?
—--
Khi tôi cầm được cuốn sổ đỏ nhỏ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bước ra khỏi Cục Dân chính, Giang Minh Thành cúi mặt, giọng đầy áy náy:
“Đường Đường, chuyện này là anh có lỗi với em.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta:
“Anh Giang, gọi tôi là Mạnh Kim Đường, hoặc bác sĩ Mạnh.”
“Không cần giải thích gì cả. Giờ chúng ta đã là người xa lạ.”
“Nếu anh thực sự thấy áy náy, xin đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nghe vậy, mặt Giang Minh Thành càng thêm xám xịt:
“Kim Đường… nếu sau này có chuyện gì cần giúp đỡ, em cứ nói, anh sẽ làm hết sức.”
Một người nửa thân đã chôn dưới đất mà còn mơ giúp đỡ người khác, anh ta lấy đâu ra tự tin thế?
Tôi dứt khoát:
“Không cần. Làm người xa lạ là tốt nhất.”
Giang Minh Thành không ngờ tôi lại tuyệt tình đến vậy.
Anh ta tiến lên định nắm tay tôi — tôi tát thẳng một cái:
“Giang Minh Thành, tránh xa tôi ra! Ghê tởm c.h.ế.t được! Ngoại tình rồi ly hôn còn bày đặt giả vờ si tình!”
Anh ta đứng c.h.ế.t trân, ánh mắt không tin nổi.
Tôi xoa xoa bàn tay đau nhức, bình thản nhìn anh ta.
Tôi đã nhịn lâu lắm rồi. Giờ ly hôn xong, còn gì phải kiêng nể nữa?
Không đánh nát mặt anh ta là vì nể tình… anh ta sắp c.h.ế.t rồi.
“Cái tát này là cái giá anh phải trả cho sự phản bội!”
Người xung quanh đã hiểu chuyện, bắt đầu xì xào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ung-thu-giai-doan-cuoi-ngoai-tinh-cung-benh-nhan-cua-toi/6.html.]
Mặt Giang Minh Thành trắng bệch, ánh mắt đầy hận thù.
Lưu Tâm Điềm gào lên:
“Mạnh Kim Đường, chị điên rồi sao? Sao lại đánh người?”
Tôi đá thẳng vào bụng cô ta:
“Tôi không nên đánh à? Còn cô, làm tiểu tam mà không biết xấu hổ à?”
Thấy người yêu bị đá, Giang Minh Thành định giơ tay đánh tôi.
Tôi rút điện thoại ra, dằn mặt:
“Giang Minh Thành, nếu anh dám động vào tôi, ngày mai đoạn video bê bối đạo đức của anh sẽ được gửi đến lãnh đạo cơ quan. Muốn thử không?”
Anh ta đành hậm hực rút tay lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi không thèm quan tâm, quay lưng bỏ đi.
Cuộc chiến cuối cùng này đã cắt đứt hoàn toàn tình nghĩa giữa tôi và anh ta.
—-------
Về đến nhà chưa bao lâu, Lưu Tâm Điềm đã gửi ảnh giấy đăng ký kết hôn cho tôi.
Quả là "không chịu chậm một nhịp".
Tôi chỉ cười lạnh — hai kẻ khốn nạn rốt cuộc đã trói nhau vào một chỗ.
Tôi thật muốn xem, khi Giang Minh Thành nằm liệt giường, liệu cô ta còn giữ được nụ cười ấy không.
Tôi và Giang Minh Thành kết hôn nhiều năm, bạn bè, người quen không ít.
Tôi cũng nghe được ít nhiều chuyện của hai người họ.
Nghe nói, Lưu Tâm Điềm vin vào chuyện mình là lần đầu kết hôn, nhất quyết đòi một đám cưới hoành tráng.
Nhưng Giang Minh Thành sĩ diện — vừa ly hôn đã cưới vợ mới, tất nhiên không tốt cho hình ảnh.
Hai người cãi nhau mấy trận, cuối cùng anh ta vẫn phải nhượng bộ.
Nhận được thiệp cưới, tôi nhếch môi — đám cưới này, tôi nhất định phải tặng một món quà lớn.
—----
Ngày cưới, khách khứa đông nghịt.
Họ tổ chức ở một khách sạn 5 sao, cực kỳ xa hoa. Còn hoành tráng hơn cả đám cưới của tôi trước đây.
Tôi đến nơi thì thấy cha mẹ Giang đang giới thiệu nàng dâu mới:
“Con dâu mới nhà tôi vừa xinh đẹp, lại hiếu thảo, quan trọng nhất là… sau này còn sinh cho chúng tôi một thằng cháu béo khỏe, hơn hẳn con gà mái không biết đẻ trước kia!”
Nghe vậy tôi chỉ cười nhạt — lát nữa xem các người còn cười nổi không.
Tôi vừa ngồi xuống, Lưu Tâm Điềm đã nhìn thấy tôi:
“Bác sĩ Mạnh, chị tới rồi à? Tôi cứ tưởng chị không dám đến chứ!”
Cô ta nhìn tôi đầy kiêu ngạo, như thể đã chiến thắng hoàn toàn.
Tôi mỉm cười:
“Ngày vui của chồng cũ và tiểu tam, sao tôi dám vắng mặt?”
“Nhờ hai người, tôi mới được tái sinh. Tất nhiên tôi phải tự mình tặng quà cưới rồi!”
—------
Buổi lễ nhanh chóng bắt đầu.
Cô dâu chú rể tay trong tay bước lên sân khấu, rạng ngời hạnh phúc.
MC thao thao nói lời chúc phúc, sau lưng là màn chiếu trình chiếu ảnh cưới của đôi trẻ.
Nhưng chẳng bao lâu, màn hình bị đứng hình.
Tiếp theo đó là hình ảnh của một tờ chẩn đoán ung thư gan và một bảng xét nghiệm HIV-1.