CHỒNG TRIỆT SẢN VÌ TÔI VÔ SINH, HÓA RA ANH CÓ TỚI HAI ĐỨA CON RIÊNG - 1

Cập nhật lúc: 2025-04-15 16:20:38
Lượt xem: 284

Ba mươi lăm năm trước, bác sĩ đưa cho tôi một tờ chẩn đoán vô sinh, chấm dứt hy vọng được làm mẹ của tôi.

 

Khi tôi sụp đổ, Giang Thần đã đi triệt sản, dùng hành động thực tế để nói với tôi rằng—

 

"Ôn Noãn, anh có thể không cần con, anh chỉ cần em."

 

Khi ấy, tôi cảm động trước tình cảm chân thành của anh, đã dốc toàn lực nhà họ Ôn để nâng đỡ chàng trai nghèo thành tỷ phú số một Hải Thành.

 

Anh cũng không phụ sự kỳ vọng của tôi, mấy chục năm như một ngày đối xử tốt với tôi. Tôi chỉ cần ho nhẹ vài tiếng là anh đã lo lắng không yên.

 

Ai cũng ngưỡng mộ số phận may mắn của tôi, dù không có con bên cạnh nhưng vẫn vững vàng giữ vị trí bà Giang.

 

Tôi cũng từng nghĩ như vậy.

 

Nếu như tôi không nghe được tin đồn rằng Giang Thần đã sắp xếp cho con trai ruột của mình vào công ty để nắm quyền…

 

—---

 

Tôi đã đến gặp đứa trẻ tên là Hạ Hi kia.

 

Từ phía sau nhìn tới, lưng cậu ấy gầy nhưng thẳng tắp, xương bả vai như đôi cánh bướm đang vỗ.

 

Trong khoảnh khắc, tôi cứ ngỡ mình đang nhìn thấy Giang Thần của thời trẻ.

 

Có lẽ cảm nhận được ánh nhìn nóng bỏng phía sau, Hạ Hi quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo, mang theo vài phần dò xét.

 

Đôi mắt ấy... khiến hốc mắt tôi lập tức cay xè.

 

"Vợ ơi!"

 

Giang Thần nghe tin liền vội vã chạy tới, trán đẫm mồ hôi, giọng nói mang theo chút run nhẹ không dễ phát hiện.

 

Tôi nhìn theo hướng giọng nói, Giang Thần được chăm sóc kỹ lưỡng, từ khuôn mặt đến dáng người đều không giống một người sắp bước sang tuổi lục tuần.

 

Anh đứng trước mặt tôi.

 

Như thường lệ, tôi lấy khăn tay từ túi áo vest bên n.g.ự.c trái của anh định lau mồ hôi cho anh.

 

Nhưng cổ tay lại bị anh nắm chặt.

 

Giang Thần dùng lực khá mạnh, tôi khẽ "á" lên một tiếng.

 

Người đàn ông từng lo lắng không thôi khi tôi chỉ ho vài tiếng, giờ đây lại chẳng để ý đến sự khó chịu của tôi.

 

"Sao em đến công ty mà không nói với anh?"

 

Trước đây, tôi sẽ không suy nghĩ gì nhiều.

 

Vì kể từ khi tôi rút lui khỏi chức vụ trong công ty, mỗi lần đến thăm, tôi đều báo trước cho Giang Thần.

 

Anh sẽ mang theo hoa tươi đến tận bãi đỗ xe đón tôi, rồi cùng tôi đi thang máy riêng lên văn phòng tầng cao nhất của anh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-triet-san-vi-toi-vo-sinh-hoa-ra-anh-co-toi-hai-dua-con-rieng/1.html.]

Đó là thú vui giữa vợ chồng chúng tôi, cũng là cách anh thể hiện sự trân trọng dành cho tôi, không để tôi vì lui về hậu trường mà bị người khác coi thường.

 

Nhưng lần này, tôi đến bất ngờ, không báo trước cho ai.

 

Sau khi đến, tôi đi dạo quanh như thể vô tình đến trước phòng ban marketing.

 

Câu hỏi của Giang Thần trong tình huống này nghe có vẻ bình thường.

 

Nhưng tôi lại cảm thấy có điều gì đó bất thường.

 

Tôi mỉm cười trêu đùa, giọng nghẹn ngào:

 

"Nói với anh thì còn điều tra bất ngờ thế nào được?"

 

Giang Thần bật cười, đầy chiều chuộng:

 

"Anh tuổi này rồi, em còn sợ người khác giành mất sao?"

 

Tôi giả vờ giận dỗi:

 

"Chưa chắc đâu, nghe nói con gái bây giờ mê mấy chú trung niên giàu có đấy."

 

Nghe vậy, Giang Thần cười sảng khoái. Khi cười, đôi mắt phượng càng thêm rực rỡ, trông chẳng khác gì người ngoài ba mươi.

 

Càng nhìn, lòng tôi càng trĩu nặng.

 

"Em đang nghĩ gì vậy?" – Giang Thần buông cổ tay tôi ra, nhận lấy khăn tay lau qua loa rồi nhét vào túi quần.

 

Anh đến nắm tay tôi, đan chặt mười ngón, nhẹ nhàng nói:

 

"Lên lầu trước đi, thư ký đã pha trà em thích rồi."

 

Tôi giật mình tỉnh lại, khẽ gật đầu.

 

Trước khi vào thang máy, tôi như bị ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn về phía Hạ Hi đứng.

 

Cậu vẫn ở đó.

 

Nhưng lần này, lại né tránh ánh mắt tôi.

 

—---

 

Tòa nhà văn phòng của Tập đoàn Thần Dương là công trình do chính tay Giang Thần khởi công xây dựng.

 

Tòa cao ốc hiện đại tọa lạc ngay trung tâm đắt đỏ bậc nhất của Hải Thành, thể hiện thực lực hùng hậu của tập đoàn.

 

Ngay cả thời cha tôi còn sống, tiền thân của Thần Dương – Tập đoàn Ôn thị – cũng chưa từng dám vung tiền xây dựng xa hoa đến vậy.

 

Ngồi trên chiếc ghế giám đốc của Giang Thần, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể thu trọn cảnh đẹp nửa thành phố Hải Thành.

 

Ngay cả tôi – một người phụ nữ đã không còn sức khỏe và ý chí như xưa – chỉ ngồi đây vài phút mà lòng cũng dấy lên một cơn sóng tham vọng mãnh liệt.

 

Vậy còn Giang Thần, đã ngồi trên cao mấy chục năm, liệu có còn giữ nguyên tâm ban đầu?

 

Loading...