Hôm nay Tống Hành đưa Giang Thục Nhã về nhà ăn cơm.
Nghe vậy, cô ta sáp lại trước mặt tôi, dịu dàng nói:
"Dì Thu Hồng, chú chỉ quan tâm dì thôi mà, sao dì cứ ăn nói khó nghe thế?"
"Hay thế này đi, em xem giúp chú, xem bên trong rốt cuộc là cái gì."
Cô ta nhìn tôi, đáy mắt đầy ác ý.
Không đợi ai kịp phản ứng, cô ta giơ tay giật lấy túi tài liệu từ tay thầy giáo, làm bộ muốn xé.
Tim tôi như hẫng một nhịp.
Vội vàng giằng lại.
"Cô làm gì thế!"
Tôi tức điên lên, không nhịn được đẩy cô ta một cái.
"Ai cho phép cô động vào đồ của tôi?"
Tôi giật lại tập tài liệu, cẩn thận kiểm tra không bị rách mới thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quay người, đưa cho thầy giáo vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Bảo thầy rời khỏi nơi thị phi này trước.
Quay đầu nhìn lại, vừa rồi lúc gấp gáp tôi không kiểm soát được lực, Giang Thục Nhã đã ngã sõng soài trên đất.
Tống Hành còn chẳng kịp trách mắng tôi, vội vàng ôm cô ta vào lòng.
Trong mắt, tràn đầy đau lòng và thương tiếc.
Giang Thục Nhã níu lấy vạt áo Tống Hành, ngẩng đầu nhìn tôi, khóc nấc lên không thành tiếng.
"Dì Thu Hồng, có phải dì vẫn còn giận con không? Giận con hôm đó đưa chú đi, làm lỡ việc đăng ký kết hôn của hai người?"
"Nhưng con không cố ý, từ nhỏ con bị bệnh đều là chú ở bên chăm sóc, con thật sự không thể rời xa chú ấy."
Lửa giận vẫn cháy bừng trong lồng ngực, không sao xua tan được.
Tôi thật sự không nhịn được nữa, giọng điệu mỉa mai:
"Tôi vẫn luôn muốn hỏi, cô bị bệnh thì liên quan gì đến Tống Hành? Anh ta có biết chữa bệnh đâu!"
"Cô thay vì tìm người chăm sóc sức khỏe, chi bằng đến bệnh viện khám khoa tâm thần đi!"
Tống Hành đột nhiên quát lớn, cắt ngang lời tôi.
"Hứa Thu Hồng, em nói linh tinh gì thế!"
"Thục Nhã không phải người điên!"
Tôi nín thở, cuối cùng cũng phản ứng lại.
Vừa rồi quên mất, bây giờ là năm 1980.
Bệnh tâm thần và các vấn đề tâm lý vẫn chưa đi vào nhận thức của đại chúng.
Bệnh viện gần như không có khoa tâm thần chuyên biệt, chỉ có bệnh viện tâm thần chuyên nhốt người điên.
Nói một người có vấn đề về tâm thần, nếu đồn ra ngoài, đúng là sẽ bị coi như kẻ điên mà chỉ trỏ cả đời.
Nhưng Giang Thục Nhã đối với Tống Hành, rõ ràng đã nảy sinh một loại quyến luyến và chiếm hữu bệnh hoạn, méo mó.
Không can thiệp tâm lý, tình trạng của cô ta sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-yeu-chau-gai-anh-ta/chuong-6.html.]
Nhưng cúi đầu nhìn Tống Hành như đang coi mình là kẻ thù, tôi cũng lười tranh cãi thêm. Cũng sợ đánh rắn động cỏ, sát ngày thoát khỏi cũi lại bị bọn họ giở trò.
Thôi vậy, mặc kệ họ làm gì.
Tôi còn có con đường của mình phải đi.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến toi, cứ để họ dây dưa với nhau cả đời đi.
Tôi hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc.
Quay người vào bếp, không nói thêm lời nào.
Tống Hành cứ ngồi trên đất như vậy, tỉ mỉ dỗ dành Giang Thục Nhã hồi lâu.
Đợi cô ta nín khóc, anh ta mới đứng dậy nói với tôi:
"Mấy ngày nữa, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi, bệnh của Thục Nhã cũng đỡ nhiều rồi."
Tôi không quay đầu lại, thuận miệng từ chối:
"Để sau đi, gần đây cũng chẳng có ngày nào đẹp để đăng ký kết hôn cả."
Tống Hành lại không muốn cho qua, sốt sắng một cách bất thường.
"Anh xem lịch vạn niên rồi, ngày mai rất hợp."
Tôi cuối cùng cũng nhìn anh ta, ánh mắt kinh ngạc.
Anh ta bị con nhìn chằm chằm một lúc lâu mới dời mắt đi, giọng điệu mỉa mai:
"Không mau chóng cắt đứt cái ý nghĩ này của em đi, còn không biết em sẽ làm ra bao nhiêu chuyện tổn thương Thục Nhã nữa!"
Sững sờ một lát, đáy lòng tôi bỗng chua xót.
Kiếp trước, anh ta vì Giang Thục Nhã mà trì hoãn, không muốn đăng ký kết hôn với tôi.
Kiếp này, anh ta cũng vì Giang Thục Nhã mà còn gấp gáp hơn bất cứ ai.
Tôi cụp mắt che đi nỗi chua xót, vừa hay nhìn thấy đầu ngón tay Giang Thục Nhã đang siết chặt, như muốn xé nát góc vải đó.
Tôi thầm cười lạnh, trong lòng lại thấy hoang đường.
Nếu đã chẳng ai muốn, vậy còn miễn cưỡng thế này làm gì?
Ngày mai, vừa đúng là ngày tôi rời đi.
Cơ hội đăng ký kết hôn này,bà đây nhường cho hai người đấy.
10
Tống Hành đưa Giang Thục Nhã về nhà.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lần này, cả đêm không về.
Tôi không cản, cũng chẳng bận tâm.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, tôi đã cùng thầy giáo lên chuyến tàu đi Kinh Thị.
Trước khi đi, tôi để lại cho Tống Hành một bức thư.
Trong thư chỉ vỏn vẹn vài câu, đại ý là.
Tôi thành toàn cho hai người, anh cũng buông tha cho tôi.
Sau này chúng ta, không làm phiền lẫn nhau.