Trước khi đi, lại quay đầu lại.
Có lẽ sự rộng lượng của tôi cuối cùng cũng đổi được một lần sắc mặt hòa nhã của anh ta.
Giọng điệu của anh ta ôn hòa hơn nhiều so với lúc trên đường.
「Thu Hồng, em cũng đừng giận.」
「Cô ấy bệnh rồi, anh chỉ muốn chăm sóc cô ấy mấy hôm thôi.」
「Để hôm khác, anh nhất định sẽ đi đăng ký kết hôn với em.」
Tôi nhìn anh ta, không đáp lời.
Anh ta cũng chẳng để tâm đến sự im lặng của tôi.
Dặn dò xong, liền đạp xe đi xa.
Nhưng ở nơi anh ta không nhìn thấy, Giang Thục Nhã dựa vào lưng anh ta, nhìn về phía tôi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy tràn ngập vẻ khiêu khích.
Cô ta mấp máy môi, khẩu hình như đang nói:
「Tức giận cũng vô ích, anh ấy là của tôi.」
Tôi nhếch mép, không hề rung động.
Ai thèm quan tâm?
Một đống rác rưởi, ai thích thì cứ việc nhặt lấy.
Đợi bóng dáng họ khuất sau góc phố, tôi lấy ra tờ đơn đăng ký kết hôn đã được ký duyệt.
Xé tan thành từng mảnh.
4
Trời vẫn còn sớm, nếu tôi nhớ không nhầm, hôm nay tôi đã xin nghỉ phép.
Vì vậy tôi quay đầu xe, trở về trạm xá.
Vừa vào cửa, liền chạm mặt cô giáo hướng dẫn tôi ở trạm.
Tôi chào một tiếng, đang định thay đồ để quay lại làm việc.
Nhưng cô giáo lại chặn tôi lại, vẻ mặt vừa tức vừa tiếc như thể 'hận sắt không thành thép'.
「Thu Hồng à, em thật sự nghĩ kỹ rồi sao, không đi Viện nghiên cứu ở Kinh Thị học nâng cao với cô nữa à?」
「Đợt này của các đồng chí nữ chỉ có duy nhất một suất này thôi, cơ hội hiếm có lắm đó!」
Tôi ngẩn người, lục tìm trong ký ức kiếp trước, nhưng hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về chuyện này.
Tôi vội hỏi: 「Học nâng cao gì ạ?」
Cô giáo cũng sững lại một lát, rồi mơ hồ nói:
「Em không biết à? Mấy hôm trước cô còn chạy qua nhà em một chuyến, em không có nhà, là chồng em tiếp cô.」
「Cậu ấy nói em đã quyết định sẽ chăm lo gia đình, đồng ý chủ động từ bỏ suất học nâng cao rồi.」
Cô giáo đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhìn tôi, vẻ mặt có chút do dự.
「À, đúng rồi, cậu ấy còn tặng cô khá nhiều đồ, hỏi cô có thể đưa cháu gái cậu ấy là Giang Thục Nhã đi học nâng cao cùng không.」
「Haizz! Nhưng em cũng biết đấy, con bé đó đâu phải người làm được việc này?」
Tôi c.h.ế.t lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-yeu-chau-gai-anh-ta/chuong-3.html.]
Tôi chỉ biết kiếp trước Giang Thục Nhã có đi nơi khác học mấy năm, sau đó ở lại Kinh Thị, cuối cùng còn trở thành bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện hạng A.
Mỗi dịp lễ Tết, nhìn họ hàng, bố mẹ chồng quây quần bên cạnh cô ta, hết lời khen ngợi ngưỡng mộ, tôi cũng từng thấy ghen tị.
Cuối cùng, chỉ có thể lặng lẽ xoa vết sẹo trên cổ tay, âm thầm đau lòng.
Thế mà tôi chưa bao giờ biết, cơ hội này vốn dĩ là của tôi!
Cơn tức giận vô tận lấp đầy lồng n.g.ự.c tôi.
Lúc kết hôn ở kiếp trước, tôi đúng là đã đồng ý với Tống Hành rằng sau này sẽ không học lên cao nữa, chỉ làm một nhân viên y tế bình thường ở trạm xá huyện.
Nhưng trước khi tay bị thương, tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ con đường y học này!
Vậy mà anh ta giấu giếm giỏi đến thế!
Đến chết, tôi cũng không biết anh ta từng từ chối một cơ hội tốt đẹp như vậy thay mình!
Cơ thể tôi không ngừng run rẩy vì tức giận.
Nếu không phải vì chưa đăng ký kết hôn, tôi quay về sớm hơn, có phải đời này tôi lại bỏ lỡ cơ hội này lần nữa không?
Tôi hít sâu một hơi, đối diện với ánh mắt có phần lo lắng của cô giáo.
「Cô ơi, em sẽ đi Kinh Thị học nâng cao với cô, em không từ bỏ đâu!」
Cô giáo cuối cùng cũng mỉm cười, vỗ vỗ vai tôi.
「Tốt quá rồi! Phụ nữ thời đại mới chúng ta nên có sự nghiệp của riêng mình!」
「Đây mới là Hứa Thu Hồng mà cô biết chứ!」
Giọng cô tràn đầy niềm vui xen lẫn nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại lo lắng hỏi:
「Nhưng bên chồng em...」
Tôi thở hắt ra một hơi, cười cười:
「Chồng nào ạ? Chưa đăng ký mà cô.」
「Em đi đâu là quyền tự do của em!」
5
Bàn bạc xong với cô giáo, thời gian rời đi được ấn định là nửa tháng sau.
Tôi về nhà, thu dọn từng chút một những đồ đạc thuộc về mình.
Nào là chăn gấm áo hoa, nào là sườn xám trang sức.
Bố mẹ sợ tôi thiệt thòi, một nửa trong số đó đều là nhà tôi sắm sửa.
Tất cả những thứ này, tôi phải mang về hết.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đồ đạc rất nhiều, thu dọn xong ngẩng đầu lên thì trời đã về khuya.
Đúng như dự đoán, Tống Hành không về.
Tôi nhìn ánh đèn ngoài cửa hắt vào qua cửa sổ.
Kiếp trước, anh ta luôn lấy cớ chăm sóc Giang Thục Nhã, đến khuya mới về.
Để anh ta tiện nhìn đường, trước khi ngủ tôi đều để lại một ngọn đèn cửa cho anh ta.
Ánh đèn thì ấm áp, nhưng lòng tôi lại luôn lạnh lẽo, chua xót.