Thông báo
Nếu quý độc giả thấy nội dung đọc của mình bị mất chữ, nội dung lộn xộn. Xin vui lòng tải lại trang để có tiếp tục đọc. MonkeyD chân thành xin cảm ơn!

Chồng tôi là đồ ngốc, phải làm sao đây? - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-15 13:32:31
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ban ngày từ chối , tối đến chạy đến hộp đêm gọi mười tám mẫu nam.

 

Tính hóa đơn của Bùi Minh.

 

Trời ơi, dáng đúng là chuẩn cần chỉnh.

 

hít hà hít hà, kịp đủ thì Bùi Minh tìm đến cửa.

 

Anh hai lời, trực tiếp lăn đất, .

 

Ánh đèn của hộp đêm chiếu lên chiếc mũi như điêu khắc của , bóng mi in xuống rõ ràng từng sợi, vương chút lệ.

 

Thật mong manh, thật bất lực, thật đáng yêu.

 

luống cuống ôm dỗ dành, dịu dàng hôn giọt nước mắt mặt .

 

Không ai thấy, thằng bé hư hỏng đang nở nụ đắc ý trong bóng tối.

 

Không chịu nổi sự dai dẳng của Bùi Minh, nhất quyết đòi cùng ngoài.

 

Đường đường là tổng giám đốc một công ty niêm yết, cứ đòi theo vợ mua sắm.

 

hừ lạnh: “Anh đổi , còn là con ch.ó con ngoan ngoãn nữa.”

 

Bùi Minh gì, chỉ mở to đôi mắt cún con ướt át, cúi đầu lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay .

 

Tim mềm nhũn.

Thôi , tha thứ cho một giây.

 

Cả ngày hôm đó, Bùi Minh cứ lẽo đẽo theo , cam tâm tình nguyện xách túi.

 

phụ trách mua sắm, phụ trách quẹt thẻ.

 

thừa nhận, dáng vẻ quẹt thẻ thật sự trai.

 

Đi ngang qua một cửa hàng xa xỉ phẩm nào đó, chiếc túi trong tủ kính thu hút ánh mắt.

 

Bùi Minh: “Thích thì mua .”

 

Nhân viên bán hàng đang dạo quanh cửa tiệm sáng mắt lên, lập tức bước tới tỉ mỉ đánh giá trang phục của và Bùi Minh, đó niềm nở với : “Tiểu thư thật mắt , đây là mẫu túi mới nhất của mùa , hợp với trang phục hôm nay của cô, cả khu vực Tây Nam chỉ cửa hàng chúng hai chiếc. Để giúp cô đeo thử nhé?”

 

sảng khoái quẹt thẻ.

 

Trước khi còn mua nhiều quần áo và trang sức, nhân viên bán hàng vui vẻ miệng ngớt, vội vàng giúp chúng xách túi, rằng cô sẽ tiễn chúng xe.

 

Anan

Điện thoại của Bùi Minh ‘tinh tinh’ hai tiếng, vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa xòa của : “Anh lấy tài liệu, em xuống xe đợi nhé.”

 

gật đầu, cùng nhân viên bán hàng về phía gara.

 

“Tiểu thư thật phúc, lấy một chồng giàu như , ánh mắt cô, tình yêu dường như tràn ngoài.”

 

, đáp lời.

 

Giữa và Bùi Minh cần bất kỳ sự khẳng định phủ định nào của khác, dù nghèo rớt mồng tơi, chúng vẫn sẽ yêu .

 

Tình yêu chân thành bền lâu, chỉ cần hai là đủ.

 

Ngồi lâu, cảm thấy trong xe chút ngột ngạt, đồng thời, một mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng bất thường dường như từ xa từ từ bay đến.

 

Vừa định mở cửa sổ cho thoáng, nhưng thể nhấn nút mở cửa sổ.

 

Một tia lửa lóe lên trong chớp mắt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-la-do-ngoc-phai-lam-sao-day/chuong-6.html.]

Đồng tử co , theo bản năng mở khóa và gọi đến liên lạc khẩn cấp.

 

“Vợ? Anh đến ngay đây…”

 

Ầm.

 

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc, lửa và khói dày đặc trong chốc lát bốc lên tận trời, trong khí tràn ngập mùi cay nồng nghẹt thở.

 

đang chuyện.

 

Khói đen cuồn cuộn bốc lên, mảnh vụn và mảnh vỡ bay tứ tung, như những mũi tên b.ắ.n hướng.

 

Mắt tối sầm, ý thức dần mơ hồ.

 

Lửa bùng cháy khắp nơi, tiếng gào xé lòng của Bùi Minh từ xa truyền đến, trong tiếng kêu tuyệt vọng của , thấy lo lắng chạy về phía , liều mạng đạp mạnh cửa xe.

 

gần như ngất lịm, nhưng vẫn cố gắng nén thở yếu ớt thốt một câu: “Anh, khụ khụ khụ đồ ngốc… khụ khụ khụ, ngoài cửa… ngoài cửa vòi cứu hỏa…”

 

Đầu đau quá.

 

Mơ hồ mở mắt, chợt thấy một đang sấp bên giường.

 

Chỉ đường nét cũng đó là Bùi Minh.

 

theo bản năng vươn tay, nhưng thấy kim truyền nước đang treo tay .

 

“Vợ ơi.”

 

Bùi Minh từ từ thẳng dậy, mắt chớp .

 

Sắp ?

 

thăm dò chạm mặt , ngay lập tức, ôm chặt.

 

Mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng xộc mũi, siết chặt áo lưng , nhưng dám ôm quá chặt.

 

Mơ hồ giữa hai bờ vai và cổ là một mảng ấm nóng.

 

“Giang Thu Địch, em dọa c.h.ế.t …”

 

Tim tức khắc chua xót thôi.

 

Lần duy nhất Bùi Minh gọi cả họ tên là đêm ở hộp đêm đó.

 

Đây là thứ hai.

 

“Sợ quá bảo bối, em , xem em vẫn còn lành lặn mà.”

 

vụng về hôn lên chóp mũi , gì để yên tâm, chỉ đành ôm chặt , để cảm nhận nhiệt độ thật.

 

Thằng bé tội nghiệp, tủi quá.

 

Rõ ràng , mắt đỏ đến đáng sợ, tóc cũng rối bù, vẻ mặt như đang cố nén , nhưng âm cuối run run và chút the thé: “Vợ ơi, bác sĩ với là em tạm thời tỉnh , cả di chúc , nếu em còn nữa, sẽ theo em luôn…”

 

vội vàng bịt miệng , bảo bậy.

 

“Khụ khụ!”

 

Bác sĩ ở cửa bao lâu, vẻ mặt khó coi, thậm chí cạn lời: “Không thì về nhà , hai đứa chẳng chuyện gì, ở đây mà diễn vở sinh ly tử biệt cái gì.”

 

Ồ, hóa cả.

 

“Xin , xin , chúng ngay đây.”

 

Loading...