Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỒNG TÔI GIẢ ĐIẾC THÀNH QUEN RỒI - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-12 09:07:06
Lượt xem: 1,517

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mỗi lần được anh ôm vào lòng, tôi đều ngủ ngon hơn.

Tôi không nhịn được mà ôm chặt hơn, hít thêm mấy hơi.

Hoàn toàn không nhận ra nhiệt độ của người bên cạnh đang từ từ tăng lên.

Đến lúc tôi nhận ra thì đã bị đè xuống dưới.

Bầu không khí trở nên mơ hồ. Chóp mũi chạm nhau.

Tiếng thở dồn dập hòa quyện.

Tôi từng nói rồi, Bùi Minh rất biết cách hôn.

Từ trán, đến mắt, sống mũi, môi, xương quai xanh…

Mỗi cái hôn như mang theo dòng điện, khiến tôi rùng mình từng đợt.

Vừa kìm chế vừa khao khát.

Tôi mở mắt, ánh nhìn mơ màng, chỉ muốn gần anh thêm chút nữa.

“Bùi Minh, em muốn anh…” Bỗng tôi bừng tỉnh.

Đôi chân đang quặp eo anh cứng lại.

Tôi bỗng nhớ ra câu nói của anh với bạn mình trong hành lang.

Bùi Minh nghe thấy.

Anh nghe thấy đấy.

Nhìn người đàn ông đang vùi đầu làm việc không hề có vẻ gì là biết chuyện kia…

Tôi cắn môi, nuốt chửng câu nói còn dang dở.

Tên giả bộ c.h.ế.t tiệt.

Lúc bình thường nghe xong chắc sướng lắm rồi chứ gì!

Giả vờ à, ai mà chả biết giả vờ!

Tôi nhắm mắt lại, cơ thể căng cứng dần thả lỏng, im lặng không lên tiếng.

Bùi Minh loay hoay một hồi, như cảm thấy không ổn, lại không thể để lộ là mình nghe được.

Đành tiếp tục động tác.

Trong cơn mơ màng.

Anh kéo tay tôi, áp lên bụng mình, đuôi mắt ươn ướt, giống hệt một con hồ ly đực vừa ngây thơ vừa hoang dại.

Tôi lại nhớ tới mấy câu mình từng nói.

“Chồng à, anh giỏi quá.

“Chồng ơi ở đây này.

“Chồng khóc đến mức em cũng…”

Đủ rồi!

Tôi nghiến chặt răng, giữ lại chút thể diện cuối cùng.

Bùi Minh như thể đang cố tình chống lại tôi, đôi mắt ươn ướt nhìn chằm chằm, động tác càng thêm mãnh liệt.

Tôi thật sự không nhịn được.

Mở miệng.

Nhưng câu nói lại bẻ ngoặt một cái:

“Bùi Minh, kỹ thuật của anh dạo này… tụt trình à?”

Tôi cảm thấy rõ người đang ở trên mình khựng lại.

Bùi Minh tiếp tục giả vờ không nghe thấy, ánh mắt đầy vẻ vô tội, nhìn chăm chú vào miệng tôi, hỏi tôi đang nói gì.

Tôi nén cười lại.

“Em nói kỹ thuật của anh thật tệ.”

“…” Anh im lặng, chỉ có thể tức giận mà không dám phản ứng.

“Ôi, anh không đeo máy trợ thính nên không nghe thấy à?”

“Em thật sự muốn thử đổi một người đàn ông khác.”

“Ở bên anh lâu rồi, em thấy nhàm chán chẳng còn gì mới mẻ.”

“Giờ em lại hơi thích mấy cậu nhỏ nhỏ như chó con, ngoan ngoãn, trẻ trung, tinh lực dồi dào.”

Gương mặt Bùi Minh dần tối sầm lại, nhưng vẫn cố tình giả vờ không hiểu, hỏi tôi đang lảm nhảm gì.

Chưa để tôi kịp nói thêm điều gì, anh đã vùi đầu vào cổ tôi.

Anh không muốn nghe nữa rồi.

Chó con không thích nghe những lời này.

Đêm nay, người đàn ông kia giả điếc, nhưng lòng anh thầm đau như vỡ vụn.

Khi nhắm mắt chờ Bùi Minh hầu hạ mặc quần áo.

Tôi không thể nhịn được mà lại cảm thán, Bùi Minh “tự ti” đúng là một người chồng lý tưởng.

“Vợ à, em định đi đôi giày cao gót đen đế đỏ hay đôi màu nude này?”

Bùi Minh quỳ một chân, chỉ chờ tôi ra lệnh.

Khi bị điếc thật có lẽ anh thật sự tự ti.

Nhưng bây giờ thì sao?

Anh là chú cún bị điếc đáng thương hay là sói đội lốt cừu?

Tôi hất cằm, nhìn anh với vẻ trêu đùa.

Bùi Minh đỏ mặt, quay đầu đi.

Tôi nhấc chân trắng nõn như ngọc, đặt lên thắt lưng anh, rồi từ từ trượt lên.

Ngực, cà vạt, vai.

Nâng cằm anh lên, nhìn diễn xuất tuyệt vời của anh, tai đỏ như thể muốn bốc cháy.

Cười khẽ một tiếng: “Anh chọn đi.”

Cuối cùng không chọn được đôi giày nào, còn chiếc kéo quần của Bùi Minh lại hỏng.

“Để anh đi thay quần, một lát lại giúp em mang giày.”

Hả?

Sức mạnh thật lớn.

Tôi lắc đầu, nhặt đôi giày màu nude lên, quăng sang một bên.

Có vẻ như Bùi Minh thích đôi giày đen đế đỏ hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-gia-diec-thanh-quen-roi/chuong-3.html.]

“Bùi Minh.”

Sau khi anh ấy dẫn tôi về từ Vân Thành.

Tôi đột nhiên nhớ ra chuyện chính.

Hình như trước đó tôi định nói về cái hợp đồng năm năm.

Chơi đùa xong, tôi lại quên mất chuyện chính.

“Chúng ta nói về hợp đồng năm năm trước đi.”

Tôi lấy tờ hợp đồng nhăn nheo từ trong ngăn kéo ra.

Không thấy Bùi Minh quay lại, chỉ thấy anh quay lưng lại rồi lại quay đi.

“Bùi Minh.”

Không có tiếng trả lời, tôi tăng âm lượng lên.

Vẫn im lặng.

Quay đầu nhìn, chiếc máy trợ thính của anh nằm trên bàn, không biết anh đã tháo ra từ lúc nào.

Tôi cầm máy trợ thính, nhét vào tai anh.

“Đeo vào, em có chuyện muốn nói với anh.”

Tôi đập tờ hợp đồng lên bàn, nhưng phát hiện Bùi Minh vẫn đứng trước cửa,

Áo vest mãi không treo lên được.

“…”

Rõ ràng nghe thấy, nhưng khi tôi nhắc đến hợp đồng thì cố tình giả vờ không nghe thấy, chẳng lẽ anh muốn hủy hợp đồng và tiếp tục sống với tôi?

Trong lòng tôi thầm vui sướng.

Nhưng tôi lại muốn trêu chọc anh.

Tôi cố kìm lại nụ cười, kéo dài âm điệu:

“Chỉ còn ít lâu nữa là đến hạn năm năm rồi, em cảm thấy chúng ta hình như không hợp lắm.”

Không có phản ứng gì.

Chẳng phải tôi đã đeo máy trợ thính cho anh rồi sao?

Tôi hất giày cao gót ra, lao tới trước mặt Bùi Minh, giật lấy cà vạt của anh.

“Sờ gì sờ mãi! Anh sờ sắp sờn áo vest rồi mà vẫn cứ sờ!”

“Em nói chuyện với anh mà anh không nghe thấy à?”

Bùi Minh ngơ ngác, chỉ vào chiếc máy trợ thính của mình, khẽ mở miệng:

“Hình như nó hỏng rồi.”

?

Được rồi, cứ tiếp tục giả vờ đi.

Tôi rút điện thoại ra, chuẩn bị gõ chữ cho anh.

Trong mắt Bùi Minh thoáng qua một tia hoảng loạn, rồi anh vội vàng mặc chiếc vest từ trên giá xuống, không quay đầu lại mà đi ra ngoài.

“Anh ra ngoài sửa máy trợ thính, có chuyện gì thì để sau nói.

“À, đúng rồi, tối nay hình như công ty còn còn một cuộc họp chưa bàn xong, đừng đợi anh.”

Tôi: “…”

Cái cớ này thật quen thuộc.

Chẳng lẽ… anh thật sự thích tôi đến vậy sao?

Không chỉ là đêm nay.

Mà là suốt cả một tuần.

Bùi Minh không trở về nhà.

Gửi tin nhắn chỉ trả lời vỏn vẹn vài chữ “ừ”, “à”, “ồ”.

Gọi điện cứ nhắc đến từ khóa kia là mất sóng ngay.

Tôi: Hết cách rồi, quá mệt rồi.Không muốn trêu anh nữa.

Bởi vì tôi nhận ra, tôi hình như đã nhớ anh rồi. Muốn gặp anh ngay lập tức.

Đứng dưới tòa nhà công ty của anh, tôi cầm hộp cơm giữ nhiệt trong tay.

Lòng bàn tay không tự chủ được mà ra mồ hôi, đến mức hai tay tôi chỉ biết luân phiên thay nhau cầm.

Cảm giác lo lắng không hiểu vì sao lại đến.

Trong suốt năm năm kết hôn với Bùi Minh, chúng tôi giống như những cặp vợ chồng bình thường.

Cùng tham gia tiệc tùng, cùng đi du lịch nước ngoài, cùng đi chơi vào những dịp lễ.

Nhưng dù tay nắm chặt, hay tâm sự sâu sắc, chúng tôi chưa bao giờ nói ra một từ “yêu”.

Im lặng quy kết tất cả những hành động đó là vì liên hôn.

Dù là với ai thì cũng sẽ làm những điều này, đúng không?

Tôi đã từng nghĩ như vậy.

Cho đến khi tôi nhận ra rằng, mỗi ngày không có Bùi Minh bên cạnh, hình ảnh anh lại liên tục xuất hiện trong đầu tôi.

Bùi Minh là người luôn che cho tôi ở phía bên trong khi qua đường.

Là người khi ngủ quen ôm tôi trong vòng tay.

Là người mùa đông không muốn gọi tôi dậy, tự động mặc quần áo cho tôi.

Là người thấy tôi luôn ngủ nướng, nhưng vẫn kiên nhẫn làm bữa sáng cho tôi.

Vô tình, Bùi Minh đã hòa nhập vào cuộc sống của tôi.

Tôi bắt đầu cảm thấy rằng.

Người đồng hành khác, cuộc đời cũng khác.

Nhìn hộp cơm tôi nấu trong tay, lòng tôi lại chùng xuống.

Tôi là kiểu cả đời không mò vào bếp được mấy lần.

Liệu nó có nhạt đến mức Bùi Minh sẽ nôn ngay tại chỗ không?

Hay là tôi đi ra ngoài mua một phần mang về?

Nhưng mà tôi đã đến đây rồi.

Tôi nhắm mắt, lấy hết can đảm, nghĩ thôi, nếu anh ăn được canh tôi nấu, thì cũng xem như anh có phúc! Người khác muốn uống mà không có.

Khi đến ngoài cửa văn phòng Bùi Minh.

Tôi vừa chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng cãi vã từ bên trong.

“Cậu bị điên à! Cậu có biết yêu cầu lố bịch của ba Lâm Nguyệt lần trước đã khiến công ty chúng ta thua lỗ bao nhiêu không!”

 

Loading...