Mai Anh đứng trước quán cà phê sang trọng, cảm giác như bị kéo vào một thế giới khác. Nơi đây lấp lánh ánh đèn, tiếng nhạc du dương và những người ăn mặc thời thượng. Cô nhìn lại bộ quần áo cũ sờn của mình, thấy lạc lõng đến đáng thương. Nhưng trong tim, ngọn lửa căm hận vẫn đang âm ỉ cháy.
Cô tìm cách có được số điện thoại của Thúy Diễm từ danh bạ trong điện thoại cũ của Hoàng Nam. Gửi một tin nhắn ngắn gọn, hẹn gặp. Thúy Diễm đồng ý, có lẽ vì tò mò hoặc đơn giản là rảnh rỗi.
Thúy Diễm ngồi ở góc quán, mái tóc xoăn nhẹ bồng bềnh, trang điểm kỹ lưỡng. Váy áo hàng hiệu tôn lên vóc dáng chuẩn mực. Cô ta nhấp ngụm cà phê, ánh mắt hờ hững lướt qua Mai Anh đang tiến lại gần.
- Cô là...?
Thúy Diễm nhướn mày.
Mai Anh ngồi xuống ghế đối diện, không vòng vo.
- Tôi là Mai Anh, vợ của Hoàng Nam.
Nụ cười giả tạo thoáng hiện trên môi Thúy Diễm.
- À, ra là chị. Anh Nam có nhắc qua.
- Tôi đến đây không phải để xã giao.
Giọng Mai Anh khô khốc. Cô đặt điện thoại lên bàn, mở bức ảnh Hoàng Nam và Thúy Diễm trên bãi biển, cùng với tờ sao kê ngân hàng.
- Cô xem đi. Cô nhận ra những thứ này chứ?
Thúy Diễm liếc qua màn hình điện thoại, vẫn vẻ bình thản.
- Ảnh du lịch ấy mà. Có gì đặc biệt sao? Còn mấy con số này... tôi không rành lắm.
- Đừng giả vờ!
Mai Anh đập nhẹ tay xuống bàn, khiến vài người xung quanh ngoái lại nhìn. Cô nhanh chóng hạ giọng, nhưng sự tức giận vẫn nén trong từng tiếng.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Cô thừa biết số tiền đó ở đâu ra. Nó là tiền phẫu thuật của con trai tôi! Nó là mạng sống của bé An! Hoàng Nam đã lấy nó để chi cho cô đấy!
Thúy Diễm nghe đến đó, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.
- Tiền anh Nam cho tôi mà. Anh ấy nói tự nguyện. Tôi đâu biết tiền đó là gì.
- Tự nguyện? Khi con trai anh ta đang thập tử nhất sinh cần tiền từng giờ, anh ta "tự nguyện" rút sạch tiền cứu mạng để đưa cho cô sao?! Cô có lương tâm không?!
Mắt Mai Anh đỏ hoe, giọng run run.
- Lương tâm à? Chuyện của vợ chồng chị, sao lại lôi tôi vào? Anh Nam cho tôi tiêu, tôi tiêu thôi. Ai bảo chị không giữ được chồng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-an-cap-tien-mua-qua-cho-be-ba/chuong-3.html.]
Thúy Diễm thản nhiên lấy chiếc túi xách đặt trên bàn, nhìn ngắm nó đầy yêu thích.
- À, chiếc túi này là quà anh Nam mua cho tôi trong chuyến đi đó đấy. Đẹp không? Hơn cả mấy cái túi xách rẻ tiền của chị nhiều. Chuyến đi biển cũng vui lắm, anh ấy chiều tôi hết mực. Khách sạn sang trọng, đồ ăn ngon, mua sắm thả ga...
Cô ta cố tình mô tả chi tiết, như muốn chọc mù mắt Mai Anh bằng sự phù phiếm đó. Mỗi lời cô ta nói ra như một nhát d.a.o đ.â.m vào tim Mai Anh. Tiền... tiền mà con cô có thể đã được phẫu thuật... lại biến thành những thứ đồ xa xỉ này, thành những chuyến đi chơi bời trác táng.
- Cô... cô là đồ vô nhân tính!
Mai Anh siết chặt tay, móng tay đ.â.m vào lòng bàn tay đến bật máu.
- Tiền cứu mạng con nít mà cô cũng nhẫn tâm tiêu cho được sao?! Cô không sợ quả báo à?!
Thúy Diễm bật cười thành tiếng, tiếng cười lanh lảnh, giả tạo.
- Quả báo? Chị nghĩ tôi sợ cái thứ đó sao? Chuyện tôi với anh Nam là tình yêu. Tiền bạc là thứ phụ. Với lại... chị làm ầm lên thế này cũng chẳng ích gì đâu. Tiền tiêu rồi. Tôi không có ý định trả lại đâu.
Cô ta đứng dậy, chỉnh lại vạt váy.
- Chị về lo cho con chị đi. Đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Hoặc... chị muốn tôi kể cho mọi người nghe chị đã làm những gì để giữ chân anh Nam mà thất bại không? Tin đồn không hay lan ra, sợ con chị cũng bị ảnh hưởng đấy.
Đó là lời đe dọa. Trắng trợn.
- Cô...
Mai Anh nghẹn lời, tức đến run người. Thúy Diễm chỉ nhếch môi cười khẩy lần cuối, quay người bước đi. Dáng vẻ kiêu ngạo, không một chút vương vấn hay hối hận.
Mai Anh ngồi lại đó, như pho tượng. Tiếng nhạc quán cà phê vẫn du dương, nhưng trong tai cô chỉ còn văng vẳng tiếng cười và những lời nói tàn nhẫn của Thúy Diễm.
Cô ta... cô ta không có lương tâm. Hoàng Nam... hắn cũng không có lương tâm. Hai con người đó, họ tàn nhẫn đến mức lấy tiền cứu mạng con cô để đổi lấy khoái lạc cá nhân, và giờ còn thách thức, đe dọa cô.
"Năn nỉ... đối thoại tử tế... không có tác dụng."
Mai Anh nghĩ thầm, giọng nói trong đầu lạnh như băng. Họ không phải con người. Họ là súc vật, không, còn tệ hơn súc vật.
Uất nghẹn dâng lên cổ họng, muốn bật khóc nhưng nước mắt đã cạn. Mai Anh nhìn theo bóng lưng Thúy Diễm khuất dần ngoài cửa.
Cô biết, cuộc chiến này không thể giải quyết bằng lời nói. Không thể giải quyết bằng nước mắt.
Phải tìm cách khác. Hiệu quả hơn. Đau đớn hơn cho những kẻ đã chà đạp lên sự sống của con trai cô.
Nhìn bóng lưng Thúy Diễm rời đi đầy kiêu ngạo, Mai Anh nắm chặt chiếc điện thoại trên bàn. Cô biết mình không chỉ đối đầu với một gã chồng tệ bạc, mà là cả một liên minh tàn nhẫn, vô lương tâm.
Cô phải tìm cách khác, hiệu quả hơn. Một cách khiến họ không thể trốn tránh, không thể phủ nhận, và phải trả giá thật đắt cho hành động của mình.