Chồng tôi ăn cắp tiền mua quà cho bé ba - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-07 12:55:33
Lượt xem: 304
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mai Anh bước ra khỏi ngân hàng, tay run rẩy nắm chặt tờ sao kê. Mắt cô dán vào những dòng số lạnh lẽo. Đúng là vậy. Những khoản tiền lớn đã bị rút ra. Không phải một lần, mà là nhiều lần. Vào những ngày Hoàng Nam nói đi "công tác". Vào những ngày An cần tiền gấp nhất.
Cô hít sâu một hơi, rút điện thoại. Tay run đến mức gõ sai số. Cuối cùng cũng gọi được cho hắn.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Anh...
Giọng cô lạc đi.
- Anh à... tiền trong tài khoản... sao lại thiếu nhiều thế? Em... em thấy có những khoản rút ra...
Đầu dây bên kia im lặng vài giây.
- À... cái đó... anh có việc gấp nên rút ra đầu tư ấy mà. Em đừng lo. Công việc quan trọng.
Giọng hắn ấp úng, không còn vẻ hời hợt lúc trước nữa. Sự ấp úng đó, sự quanh co đó... khiến trái tim Mai Anh lạnh dần.
- Đầu tư gì cơ anh? Tiền đó là... là tiền phẫu thuật của An mà! Anh nói đang bận công tác...
- Thì đấy! Công tác là để tìm kiếm cơ hội đầu tư! Em không hiểu à? Anh đang cố kiếm thêm tiền để lo cho mẹ con em đấy! Sao em cứ nghi ngờ thế?
Hắn bắt đầu lớn tiếng, cố gắng át đi sự nghi ngờ của cô. Mai Anh cắn chặt môi, cố giữ bình tĩnh.
- Nhưng... số tiền lớn quá. Anh... anh không nói trước với em một tiếng nào sao?
- Việc gấp! Anh đã bảo là việc gấp mà! Em cứ làm ầm lên. Thôi, anh cúp máy đây, bận lắm!
Hắn lại cúp máy. Mai Anh nhìn màn hình điện thoại tối đen, cảm giác như bị ném vào một tảng băng. Lạnh lẽo, cứng nhắc.
Đúng lúc đó, điện thoại cô báo tin nhắn. Là Hoa, người bạn cũ.
Hoa: Cậu nhìn xem, tớ vừa thấy "chồng quốc dân" của cậu đi du lịch với ai này. Sang chảnh ghê!
Kèm theo tin nhắn là một bức ảnh. Chụp từ xa, nhưng Mai Anh nhận ra ngay. Hoàng Nam. Cười tươi rói, đang bước đi trên bãi biển cát trắng. Cạnh hắn là một người phụ nữ. Cao ráo, ăn mặc lộng lẫy. Mái tóc dài ngang vai quen quen.
Mai Anh nhìn kỹ hơn. Chiếc vòng cổ trên cổ người phụ nữ... chiếc túi xách đang cầm... đôi giày cao gót...
Giống hệt những món đồ trên mấy tờ hóa đơn cô thấy trong vali Hoàng Nam hôm qua.
Giọng nói trong điện thoại, sự ấp úng, những khoản tiền biến mất, chuyến "công tác" đột xuất, mùi nước hoa lạ trong vali, và giờ là bức ảnh này...
Mọi mảnh ghép vụn vặt bỗng chắp nối lại với nhau, tạo thành một bức tranh tàn khốc, ghê tởm.
Cô đứng sững giữa dòng người qua lại trên phố, như cái xác không hồn. Tiền... tiền cứu mạng con trai cô... tiền mà cô đã chạy vạy, vay mượn, gom góp từng đồng... hắn đã lấy nó để... hưởng thụ với nhân tình? Để mua sắm xa hoa cho cô ta? Để đi du lịch?
Nước mắt trào ra, nóng hổi. Chúng lăn dài, làm nhòe đi bức ảnh trên màn hình điện thoại. Bức ảnh về người cha, người chồng "mẫu mực" đang phản bội sau lưng cô, dùng chính mạng sống của con để đổi lấy khoái lạc rẻ tiền.
"Không thể nào... Không thể nào có kẻ tàn nhẫn đến mức đó..."
Cô lẩm bẩm, giọng run rẩy đến nghẹn lại. Cả thế giới sụp đổ dưới chân. Nỗi đau bị phản bội hòa quyện với sự tuyệt vọng khi nghĩ đến con trai đang giành giật sự sống từng ngày trong bệnh viện.
Mai Anh không biết mình về nhà bằng cách nào. Căn nhà quen thuộc bỗng trở nên xa lạ, lạnh lẽo. Cô ngồi thu lu trên sofa, ôm lấy bản thân, tiếng nức nở vỡ òa.
Hoàng Nam về nhà lúc trời đã tối hẳn. Hắn bước vào, vẻ mặt hơi mệt mỏi nhưng vẫn cố nở nụ cười thường ngày.
- Em yêu, anh về rồi đây...
Hắn vừa định lại gần, nụ cười tắt lịm khi thấy Mai Anh. Cô ngồi đó, mặt sưng húp, mắt đỏ hoe, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy hận thù.
- Anh về rồi à?
Giọng cô khô khốc, lạc đi. Cô từ từ đứng dậy, bước tới chiếc bàn trà. Cầm lấy tờ sao kê và bức ảnh từ điện thoại.
- Anh giải thích đi.
Cô ném chúng vào mặt hắn. Tờ sao kê và điện thoại rơi xuống sàn nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-an-cap-tien-mua-qua-cho-be-ba/chuong-2.html.]
- Anh giải thích đi! Tiền đâu?! Tiền phẫu thuật của con đâu?! Anh nói đi công tác? Công tác với... cô ta sao?! Dùng tiền cứu mạng con trai mình để đi du lịch, mua sắm cho nhân tình sao, Hoàng Nam?!
Giọng cô từ run rẩy chuyển sang gào thét, mang theo tất cả nỗi đau đớn và căm hận.
Hoàng Nam lùi lại, mặt tái mét.
- Cái gì... em nói gì thế? Anh... hiểu lầm thôi.
- Hiểu lầm?
Mai Anh cười điên dại. Nụ cười méo mó, đầy nước mắt.
- Sao kê rõ ràng thế này, ảnh sờ sờ ra thế này mà anh bảo hiểu lầm?! Mùi nước hoa trong vali anh, những hóa đơn đắt tiền kia... tất cả là hiểu lầm sao?!
- Em! Bình tĩnh lại đi!
Hoàng Nam bắt đầu cáu gắt, vẻ hèn nhát ban đầu biến mất, thay vào đó là sự trơ trẽn. Hắn nhặt điện thoại lên, nhìn bức ảnh, rồi nhìn Mai Anh.
- Được rồi! Thì sao?! Tôi đi đấy thì sao?! Em không biết quản lý tiền, không biết ăn diện, không biết gì hết! Tôi đi làm vất vả, tôi cần giải tỏa! Có vậy thôi mà em làm ầm lên thế này?!
- Giải tỏa?! Con anh đang chờ c.h.ế.t trong bệnh viện kìa! Con của anh đấy! Anh là bố nó mà sao anh có thể... có thể cầm tiền cứu mạng nó đi cho người phụ nữ khác?!
- Đủ rồi! Đừng có lôi thằng bé vào! Tiền đó... tiêu hết rồi!
Hắn gầm lên, cắt ngang lời cô.
- Hết rồi?! Anh nói hết rồi sao?!
Mai Anh cảm thấy tim mình như ngừng đập.
- Đúng vậy! Hết rồi! Hoặc còn rất ít! Cô ta... cô ta cần dùng tiền! Em làm ầm lên thế này thì ai mà làm ăn được?! Ai mà cho tôi tiền nữa?!
Hắn chỉ nghĩ đến tiền và bản thân hắn. Chưa một lời hỏi han đến con, chưa một chút hối hận.
- Anh... anh là đồ súc vật!
Cô hét lên, toàn thân run rẩy.
- Anh cút đi! Cút khỏi nhà tôi! Cút khỏi cuộc đời mẹ con tôi ngay!
Hoàng Nam nhìn cô, ánh mắt lạnh băng. Hắn không hề có ý định hối lỗi. Chỉ có sự tức giận vì bị vạch trần.
- Được! Cô muốn thế à? Tốt! Để xem không có tôi thì mẹ con cô sống thế nào! Tiền... đừng hòng lấy lại được một xu!
Hắn quay lưng, sải bước ra cửa. Tiếng đóng cửa sầm lại vang vọng trong không gian im lặng.
Mai Anh quỵ xuống sàn nhà. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng không còn tiếng nức nở. Cô nhìn theo cánh cửa vừa đóng, rồi nhìn vào khoảng không trống rỗng.
Nỗi đau đã quá giới hạn. Tuyệt vọng đã chạm đáy. Nhưng trong khoảnh khắc tăm tối đó, khi nhìn thấy khuôn mặt An xanh xao trên màn hình điện thoại vẫn còn nằm dưới sàn, một ngọn lửa lạnh lẽo bùng lên trong tim Mai Anh.
Nước mắt cô cạn dần. Bàn tay run rẩy siết chặt lại thành nắm đấm.
"Hoàng Nam... Thúy Diễm..."
Cô thì thầm, giọng khàn đặc, chứa đựng sự căm hận tột cùng.
"Các người đã cướp đi tiền cứu con tôi. Các người đã phản bội niềm tin của tôi. Các người đã chà đạp lên tất cả."
"Được lắm."
Ánh mắt Mai Anh trở nên sắc bén, lạnh lẽo như lưỡi dao.
"Tiền của con trai tôi... và cả những gì các người nợ tôi... sẽ được đòi lại. Gấp bội."
"Đừng hòng thoát tội, cả hai người!"
Cuộc chiến, giờ mới thực sự bắt đầu.