ngây ngẩn cả người.
Không rõ có ý gì, thậm chí còn hoài nghi mình nhầm.
"Anh nói gì? Em hiểu."
Anh xoa mi tâm: "Anh nói chúng ly hôn ."
"Uyển Quân, đột nhiên hôm nay nghĩ thông suốt một chuyện."
"Không buông bỏ được chính là tự giam cầm bản , giam cầm được người khác lại khiến mình bị giam lại."
"Vì sự tồn ̣i của đã khiến em và bỏ lỡ nhiều năm như thế, là tốt. Bây giờ chọn buông tay."
nhìn người trước mặt, cơn giận xông thẳng lên đầu.
Anh nói ly hôn là ly hôn à? Bà đây vẫn đồng ý !
"Lục Triêu Khoan, lại mắc bệnh đúng ? Nào, nói xem giam cầm em thế nào, "Anh " là ai?"
Dường như bị thắp lên lửa giận, cảm xúc kìm chế như muốn bùng lên phá hủy mọi thứ: "Em cần phải nói Trần Uyển Quân? Em muốn tự đ.â.m d.a.o vào lòng mình vậy à? Em up lên vòng bạn bè nhớ lại thanh xuân, phải muốn tỏ tình với Giang Học Thuần à! Anh còn bấm thích, em nghĩ bị mù à?"
Không, mù, mù, chú ý đến.
Anh nói tiếp: "Anh chỉ mù mà còn ngốc, thích em bao nhiêu năm như vậy, em lại nhìn . Bây giờ đồng ý ́c hợp cho hai người, ̀i sản của chia cho em một nửa. Không phải Giang Học Thuần đang khởi nghiệp à, nói gần đây có vấn đề ̀i chính, một nửa ̀i sản dư xài rồi."
"Còn nữa, ngôi nhà đang ở đứng tên em, thuộc về em. Từ hôm nay sẽ dọn ngoài, thời gian hòa giải khi ly hôn kéo dài một tháng, sợ kìm được..."
Anh bị một cốc nước đá chanh ngắt lời.
Là giội.
"Lục Triêu Khoan, em nhầm ban nãy nói thích em à."
Anh sửng sốt một lúc, gật đầu.
Đường đường là sếp Lục, bây giờ mặt nhỏ nước nhìn buồn cười.
vòng qua bàn đến cạnh , hôn lên môi như chuồn chuồn lướt nước.
Vị chanh, cũng tệ lắm.
vuốt lại mái tóc ướt sũng của , giờ phút này giống như con chó rơi xuống nước có nhà để về.
"Đây chính là đáp án em muốn ngày hôm nay. Anh thích em. Bình thường nói chuyện hợp ́c làm ăn với người khác đều như vậy à? Không hỏi ý đối phương chỉ dựa vào suy đoán của mình? Miệng để trưng thôi à? Anh khiến em tức giận đến mức muốn ́t ."
Lục Triêu Khoan trừng to mắt, vẻ mặt thể tin được.
Chính tự ́t mình, đau đến mức hít một .
"Uyển Quân, em đánh sẽ tránh, chắc chắn sẽ dễ chịu hơn tự đánh mình..."
: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-sao-anh-lai-tra-xanh-nhu-the/chuong-7.html.]
Trong mắt lấp lánh ánh sáng, giọng nói hưng phấn run rẩy hỏi : "Vợ, trong lòng em có đúng , phải em muốn ở cạnh cùng với Giang Học Thuần à?"
đánh : "Anh nghĩ em ngốc giống à? Có chồng tốt như vậy muốn, làm những chuyện biết xấu hổ làm gì?"
"Hơn nữa, thời cấp ba chỉ chơi đùa thôi, nào yêu nhiều như vậy."
Lỗ tai của đỏ lên, ngượng ngùng nói: "Anh phải đùa vui, người thích vẫn luôn là em."
Hừ, đàn ông chết tiệt, buồn nôn.
*
Bầu khí đổi.
Anh lái xe nhanh như chớp trở về khách sạn.
Sau khi hóa giải hiều lầm, hai người "Nở rộ" một cảm giác khác.
Sau khi thức dậy lại bị đau lung.
Xem đồ tốt mẹ chồng đặt làm bị lãng phí rồi, nếu người bị lãng phí là .
Lục Triêu Khoan vừa đứng ở ban công nói chuyện điện thoại xong, thấy thức dậy, chạy đến như con chó lớn, chớp mắt nhìn .
"Vợ, có chuyện muốn nói với em, em đừng tức giận..."
"Chẳng phải Giang Học Thuần đang lập nghiệp à, Lục thị hợp tác với , này là bên A, là bên B, dự án ở Châu Phi, trong thời gian ngắn về được."
"Lần này dùng bạo lực, biết em thích, còn giúp giải quyết vấn đề ̀i chính nữa."
bật cười: "Anh nắm rõ tình hình, muốn làm gì thì làm, em tức giận được."
Anh càng vui vẻ, chiếc đuôi phía lắc muốn thành cánh quạt rồi.
Anh ôm lấy từ phía , giống như ôm lấy thanh xuân quý giá từng mất .
"Vợ yêu, kém cỏi thật, vừa nói sẽ giải quyết vấn đề tiền bạc thì đã đồng ý Châu Phi, giống chỉ yêu thương mình vợ..."
Anh trai, vẫn trà xanh như vậy, hại suýt chút nữa bị đồng hóa rồi!