CHỒNG LÊN CHỨC VIỆN TRƯỞNG, ANH TA VẪN NHẬN CÒN ĐỘC THÂN - 4

Cập nhật lúc: 2025-12-21 15:43:14
Lượt xem: 277

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

cong môi .

 

Vừa . Gặp đúng ngày.

 

Ngày hôm , gặp Thẩm Tri Hành trong bệnh viện.

 

Anh đang đẩy xe lăn của Thẩm Đại Quốc, cãi với y tá ở quầy đăng ký.

 

là viện trưởng! Vì còn xếp hàng?!”

 

Cô y tá trẻ sắp .

 

Bộ vest đắt tiền nhăn nhúm, ống tay áo dính vệt ố vàng — cần đoán cũng là gì.

 

Còn Thẩm Đại Quốc thì nước dãi chảy ròng, mùi chua thối bốc lên nồng nặc.

 

Mọi xung quanh né xa như tránh dịch.

 

“Ơ, chẳng là Viện trưởng Thẩm ?”

 

cố ý nâng giọng, dìu bà Lưu ăn mặc chỉnh tề bước tới.

 

Thẩm Tri Hành phắt .

 

Nhìn thấy , c.h.ế.t lặng.

 

áo quần gọn gàng, sắc mặt hồng hào, dáng thẳng tắp.

 

So với bộ dạng tiều tụy của , đúng là khác biệt một trời một vực.

 

“Lâm… Miên?”

 

đưa cô Lưu đến tái khám thôi.”

 

mỉm , liếc qua tay áo .

 

“Vest Armani ? Bị ‘trang trí’ thế , tiếc thật.”

 

Những xung quanh bắt đầu , ánh mắt tò mò pha lẫn dò xét, tiếng xì xào nổi lên ngớt.

 

Sắc mặt Thẩm Tri Hành lập tức đỏ bừng, theo phản xạ giấu tay lưng.

 

“Cô… ở đây?”

 

đưa cô Lưu đến tái khám.”

 

khẽ đặt tay lên mu bàn tay bà Lưu.

 

hiền hậu, giọng đầy vui vẻ:

 

. Nhờ Tiểu Lâm mà hồi phục nhanh lắm.”

 

“Con bé cẩn thận, tinh tế, còn chu đáo hơn cả con gái ruột của .”

 

Ánh mắt Thẩm Tri Hành như sắp lồi .

 

Anh thể tin nổi —

 

Người phụ nữ “quê mùa, chỉ việc nặng” trong miệng , rời khỏi lâu, sống gọn gàng, sáng sủa và khác trân trọng đến .

 

“Lâm Miên, em…”

 

Anh mở miệng, dường như định điều gì đó.

 

ánh khinh miệt xung quanh, cuối cùng vẫn nuốt .

 

Rồi như sực nhớ điều gì, ánh mắt bỗng sáng lên, gương mặt đổi sang vẻ mềm mỏng hiếm thấy.

 

“Miên Miên, đừng giận nữa.”

 

Anh bước tới một bước, định đưa tay nắm lấy tay .

 

“Anh em vẫn còn ấm ức. Nửa tháng nay nghĩ nhiều, trong nhà em thật sự rối tung cả lên…”

 

“Ba cũng nhắc em suốt, chỉ em chăm sóc ông là thoải mái nhất.”

 

“Về nhà với , ? Anh hứa sẽ đối xử với em .”

 

Chiêu bài quen thuộc.

 

Trước dịu giọng, đ.á.n.h tình cảm, khoác lên lớp áo đạo đức giữa chốn đông .

 

Nếu là , lẽ mềm lòng.

 

bây giờ, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.

 

lùi một bước, tránh bàn tay .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-len-chuc-vien-truong-anh-ta-van-nhan-con-doc-than/4.html.]

“Anh Thẩm, xin giữ cách.”

 

thẳng mắt , giọng bình thản:

 

“Chúng ly . Đơn ly hôn gửi đến cơ quan , mong sớm ký.”

 

“Còn việc lấy ba lý do — ông nhớ ư? Có lẽ là nhớ một để trút giận hơn.”

 

“Cô…!”

 

Thấy lay chuyển , sắc mặt Thẩm Tri Hành bắt đầu biến đổi.

 

lúc , một giọng sắc sảo xen :

 

“Tri Hành? Anh đang gì ở đây ?”

 

Lưu Như Yên mặc blouse trắng, giày cao gót gõ nhẹ nền gạch, bước tới đầy tự tin.

 

Vừa thấy dáng vẻ nhếch nhác của Thẩm Tri Hành, nụ mặt cô thoáng khựng , ánh mắt lóe lên vẻ ghê tởm.

 

nhanh, khi thấy , ánh mắt liền trở nên sắc lạnh.

 

“Ơ, chẳng là chị dâu ?”

 

“Ra ngoài chơi chán , giờ mới chịu về ?”

 

bước tới, khoác tay Thẩm Tri Hành một cách tự nhiên, tư thế đầy ý tuyên bố.

 

“Em mà, chị dâu rời xa . Thế nào cũng đuổi theo đến tận đây thôi.”

 

hai họ, bất giác thấy cảnh tượng mắt thật sự… thú vị.

 

“Phó viện trưởng Lưu hiểu lầm .”

 

mỉm , lấy khăn ướt từ túi, chậm rãi lau bàn tay suýt Thẩm Tri Hành chạm .

 

chỉ tình cờ ngang, tiện thể xem một màn kịch.”

 

“Xem cuộc sống ‘cô độc một ’ của Viện trưởng Thẩm khá sinh động.”

 

“Ngay cả thứ nên mang theo, cũng mang như huân chương.”

 

Lưu Như Yên sững , theo ánh mắt xuống.

 

Vừa khéo, thấy rõ vệt bẩn vàng khô tay áo Thẩm Tri Hành.

 

“Á!”

 

thét lên, lập tức hất tay , lùi mấy bước.

 

“Tri Hành! Đây là cái gì ?! Ghê quá!”

 

Vừa phủi phủi áo blouse, cô bằng ánh mắt đầy chán ghét.

 

Thẩm Tri Hành đờ , luống cuống giải thích:

 

“Như Yên, để … lúc bỉm cho ba, may dính…”

 

“Đừng gần !”

 

Lưu Như Yên bịt mũi, giọng đầy khinh bỉ:

 

“Thật mất vệ sinh! Anh mau rửa sạch , còn đây gì!”

 

Sự dịu dàng ban nãy biến mất nhanh đến tàn nhẫn.

 

Thẩm Tri Hành đó, Lưu Như Yên lưng, sang — sạch sẽ, điềm tĩnh, ánh mắt lạnh lùng.

 

Lòng tự trọng của , vỡ vụn ngay tại chỗ.

 

“Lâm Miên! Tất cả là tại cô!”

 

Anh gào lên, chỉ thẳng .

 

“Nếu cô bỏ , nông nỗi ?!”

 

“Cô cố tình hủy hoại !”

 

bật nhẹ.

 

“Thẩm Tri Hành, trưởng thành, là bác sĩ.”

 

“Đến việc chăm sóc cha ruột cũng cho bản lấm lem như , mà còn thể đổ cho khác?”

 

“Không vẫn tự hào tay cầm d.a.o mổ vững ? Hóa một cái bỉm cũng xử lý xong.”

 

sang Lưu Như Yên.

 

Loading...