CHỒNG HẬN TÔI NGĂN CẢN TÌNH YÊU, LẦN NÀY TÔI LY HÔN NHƯ ANH MUỐN - 1
Cập nhật lúc: 2025-06-03 16:32:06
Lượt xem: 423
Ở kiếp trước, chồng tôi nhảy lầu, để lại 20 trang di thư.
Mỗi một trang đều là những lời oán hận và chỉ trích tôi.
Mọi người đều nói tôi đã ép anh ấy đến chết.
Mẹ chồng hận tôi, đuổi tôi ra khỏi nhà.
Con trai hận tôi, cắt đứt quan hệ với tôi.
Cả đời tôi cực nhọc tần tảo, cuối cùng chỉ đổi lấy hai chữ “đáng đời”.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày chồng tôi đòi ly hôn.
—---------
Hôm đó, khi Thẩm Mạc Chi đề nghị ly hôn, tôi vẫn đang cãi nhau với người bán rau vì thiếu tôi 1 hào.
Anh ta vừa tan ca về nhà thì bắt gặp cảnh đó.
Anh mặc bộ đồ công sở chỉn chu, đeo kính gọng tròn viền bạc.
Dù đã có tuổi, nhưng những nếp nhăn nơi khóe mắt lại càng khiến anh toát lên vẻ trưởng thành và điềm đạm.
Chỉ là khi nhìn tôi, chân mày anh nhíu lại, ánh mắt đầy ghét bỏ.
Thấy anh không vui, tôi đành ngừng tranh cãi, theo sau anh về nhà.
Khi cánh cửa vừa đóng lại, anh liền nổi giận.
“Chỉ có 1 hào thôi, em phải tốn bao nhiêu thời gian để cãi nhau với người ta vậy?”
“Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, sao em cứ hay so đo tính toán, lúc nào cũng gây gổ?”
Giọng nói đầy tức giận của anh vang khắp căn phòng.
Tôi cúi đầu, siết chặt vạt áo.
Sau đó ngẩng đầu lên, cố nở một nụ cười lấy lòng.
“Mạc Chi, thuốc của mẹ sắp hết rồi, tháng này anh có thể đưa thêm chút tiền sinh hoạt được không? Em thật sự không còn đồng nào cả.”
Tôi cẩn trọng mở lời.
Thẩm Mạc Chi càng thêm tức giận.
“Tiền tiền tiền, trong miệng em lúc nào cũng là tiền! Tiền quan trọng đến vậy sao?”
Anh đập mạnh cặp tài liệu xuống bàn.
“Triệu Thanh, anh thật sự chịu đủ rồi.”
“Chúng ta ly hôn đi.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng.
Ký ức chồng chất ùa về, tôi mới nhận ra—tôi đã sống lại.
Kiếp trước, khi Thẩm Mạc Chi đề nghị ly hôn, tôi cương quyết không đồng ý.
Chúng tôi đã kết hôn 20 năm.
Tôi ở nhà lo việc bếp núc, dạy dỗ con cái, còn phải chăm sóc người mẹ chồng ốm yếu.
Anh dựa vào đâu mà đòi ly hôn với tôi?
Tôi nổi điên cãi nhau với anh, mắng anh là kẻ vong ân bội nghĩa.
Trong nhà ngày nào cũng vang tiếng đập bát ném nồi, khiến hàng xóm láng giềng đều biết chuyện.
Dù tôi làm loạn thế nào, anh vẫn kiên quyết đòi ly hôn.
Tôi nghi ngờ anh có người khác, nên lén theo dõi.
Quả nhiên, tôi phát hiện manh mối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-han-toi-ngan-can-tinh-yeu-lan-nay-toi-ly-hon-nhu-anh-muon/1.html.]
Anh đã cặp kè với một nữ đồng nghiệp cùng cơ quan.
Trong quán cà phê, ánh mắt anh sáng rực khi trò chuyện với cô ta.
Cô ta che miệng cười rất tao nhã.
Lúc đó, tôi cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã mặc năm năm, giặt đến bạc màu.
Nụ cười của họ như d.a.o cứa vào lòng tự trọng của tôi.
Tôi bất chấp lao lên tát cô ta và cãi nhau với cả hai.
Sau đó, vẫn chưa hả giận, tôi viết thư tố cáo gửi đến cơ quan của anh.
Tôi không cam tâm.
Tôi đã đồng cam cộng khổ với anh khi anh còn tay trắng.
Vậy mà khi anh thăng tiến, người vợ tào khang như tôi lại bị vứt bỏ như rác.
Sau thư tố cáo, anh và cô nhân tình đều bị xử lý kỷ luật.
Về sau, họ lại gặp đợt tinh giản biên chế, cả hai cùng mất việc.
Anh muốn cùng cô ta ra ngoài làm ăn, nhưng cô ta từ chối.
Không biết bằng cách nào, cô ta lấy được bức thư tố cáo của tôi.
Không rõ cô ta đã nói gì với Thẩm Mạc Chi.
Sau đó, anh viết 20 trang di thư, cầm theo thư tố cáo, nhảy lầu.
Tôi từng rất say mê tài văn chương của anh.
Nhưng khi anh dùng tài văn ấy để viết 20 trang di thư này…
Tôi chỉ biết siết chặt lấy nó, toàn thân lạnh run.
Hai mươi trang, từng câu từng chữ đều là lời buộc tội và oán hận.
Anh hận tôi, hận tôi lấy anh, hận tôi đã hành hạ anh mấy chục năm.
Hận tôi không chịu ly hôn, khiến tình yêu của anh tan vỡ.
Hận tôi viết thư tố cáo, phá hủy tương lai xán lạn của anh.
Câu cuối cùng trong di thư viết rằng:
“Nếu có địa ngục, tôi mong cô vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Mọi người đều nói, là tôi ép c.h.ế.t chồng mình.
Mẹ chồng đuổi tôi ra khỏi nhà, con trai cắt đứt quan hệ.
Cả đời tôi nhọc nhằn, cuối cùng đổi lại hai chữ: “đáng đời”.
Nhớ lại kiếp trước, khi tôi nhìn Thẩm Mạc Chi, trong mắt chỉ còn lại thù hận.
Vẻ mặt anh ta nghiêm nghị, sự chán ghét trong ánh mắt không hề giảm đi chút nào.
“Triệu Thanh, cô việc gì phải giả vờ khổ sở?”
“Khi cô làm ra những chuyện đáng xấu hổ đó, lẽ ra phải sớm biết rằng chúng ta rồi sẽ đến nước này.”
Tôi lau nước mắt, cười lạnh một tiếng.
“Anh nói đáng xấu hổ là gì?”
“Là việc tôi vì tiết kiệm mà tranh cãi với người bán hàng, là vì tôi chưa từng mua đồ mới, mặc một chiếc áo bạc màu suốt năm năm, là vì tôi tóc tai bù xù, bận rộn nấu cơm giặt giũ cho cả nhà?”
“Hay là vì tôi nhẫn nhịn, chăm sóc mẹ anh – một người bệnh triền miên – suốt hơn mười năm trời?”
Giữa từng câu chất vấn, trên mặt Thẩm Mạc Chi thoáng qua vẻ lúng túng.
“Đủ rồi, đừng nói nữa. Bây giờ nói những chuyện này còn có ý nghĩa gì?”