Tối nay, ngay khi Trịnh Bình vào phòng tôi, tôi đã lén bật máy ghi âm giấu dưới gối.
Từng lời, từng chữ hắn nói đều được ghi âm rõ ràng.
Nhưng Trịnh Bình chối bay, nói đó chỉ là những lời hắn bịa ra trong lúc hoảng loạn, hy vọng tôi có thể giúp hắn “mượn danh” chồng cũ để cứu một mạng.
Đúng như tôi dự đoán, ba mẹ chồng cũng ra mặt bênh vực.
Họ cho rằng tội phóng hỏa kho thóc tuy nặng nhưng không thiệt hại lớn nên sẽ không bị tử hình,
còn nếu bị ghép tội g.i.ế.c người thì hết đường cứu.
Trịnh Bình là kẻ biết tính toán thiệt hơn.
Nhưng hắn quên mất rằng—
việc hắn giả c.h.ế.t vẫn còn một người biết rõ.
Tôi đề nghị công an điều tra Hàn Yến Yến, có thể cô ta sẽ trở thành nhân chứng mới.
Công an hành động rất nhanh.
Vì cô ta là đồng phạm, để được giảm nhẹ tội, Hàn Yến Yến lập tức khai ra toàn bộ sự thật.
Do tôi và Trịnh Bình chưa ly hôn, tôi có quyền được biết tình tiết vụ việc.
Cảnh sát kể lại lời khai:
Hôm Trịnh An chết, Hàn Yến Yến tận mắt thấy Trịnh Bình đẩy anh trai mình xuống sông.
Lúc đó thủy triều đang lên, Trịnh An cố bò lên mấy lần đều bị Trịnh Bình lấy gậy tre đẩy xuống.
Đến khi Trịnh An nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Trịnh Bình mới giả vờ hô hoán.
Hàn Yến Yến sợ xanh mặt, không dám nói gì.
Sau đó Trịnh Bình tìm cô ta, chủ động tiết lộ thân phận thật, tỏ tình, hứa hẹn cưới cô ta.
Cô ta và Trịnh Bình là thanh mai trúc mã, vốn đã có tình cảm.
Hắn lại còn hứa sau này sẽ cho cô ta cuộc sống còn tốt hơn tôi, thỏa mãn triệt để sự háo thắng trong lòng.
“Tôi ghét nhất bộ dạng kênh kiệu của Trương Thục Hoa, tưởng mình là thiên kim tiểu thư thì ngon lắm chắc?”
“Tôi với anh Trịnh Bình là một đôi từ nhỏ, nếu không có cô ta chen ngang, tôi đã là dâu nhà họ Trịnh rồi!”
Hàn Yến Yến không hề nhắc gì đến việc mẹ mình ngày xưa chê nhà nghèo,
mà đổ hết oán hận lên đầu tôi.
Trước mặt công an, cô ta bật khóc nức nở:
“Tôi đâu muốn làm chuyện xấu... nhưng số tôi khổ mà…”
“Tại sao Trương Thục Hoa không phải đi lao động vùng sâu, còn tôi thì phải?”
“Cùng là sinh viên, sao cô ta được vào viện nghiên cứu nông nghiệp, chẳng phải nhờ cha mẹ lo cho sao?”
“Cô ta chẳng qua đầu thai tốt, nếu đổi lại, chưa chắc đã bằng tôi!”
—-
Sự việc đã rõ như ban ngày.
Hàn Yến Yến bị kết án 2 năm tù giam.
Vì thái độ thành khẩn, cô ta nhanh chóng bị đưa đi cải tạo ở Tây Bắc.
Còn Trịnh Bình—bị khởi tố tội g.i.ế.c người, đối mặt với án tử hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-gia-than-phan-em-trai-toi-khien-anh-ta-khong-con-duong-tro-lai/7-het.html.]
Ba mẹ Trịnh Bình không thể chấp nhận sự thật, quỳ khóc thảm thiết trước cổng đồn công an xin tha mạng cho con trai.
Họ nói người c.h.ế.t là con họ, họ không truy cứu thì nhà nước cũng không nên tử hình.
Thật là ngu ngốc đến tột cùng.
Người dân biết sự thật ai nấy đều khinh bỉ vợ chồng họ.
Đặc biệt là mẹ của Hàn Yến Yến.
Cha Hàn bị liệt mấy chục năm vì tai nạn lao động, còn phải nuôi cha mẹ chồng già yếu.
Bà ta từng mơ con gái cưới được chồng “cao sang” để đổi đời.
Giờ Hàn Yến Yến bị Trịnh Bình lôi xuống địa ngục, bà ta tức đến nghiến răng.
Cuối cùng, trong cơn thịnh nộ, bà ta đến nhà họ Trịnh phóng hỏa.
May mà ông bà Trịnh chạy thoát, không bị thiêu chết, nhưng nhà cửa thì cháy rụi.
Mẹ Hàn Yến Yến bị trừng phạt theo pháp luật, nhưng không có tiền bồi thường.
Ông bà Trịnh đành phải về ở tạm nhà họ Hàn, chen chúc trong căn phòng chưa đầy 30 mét vuông với sáu miệng ăn.
Ngày nào cũng ầm ĩ, cãi vã chửi bới, không lúc nào yên.
Trước ngày hành quyết, tôi đến gặp Trịnh Bình lần cuối.
Qua song sắt, hắn gầy trơ xương, mắt vẫn cháy lên tia hận thù cuối cùng:
“Cô đã lên kế hoạch từ trước, đúng không?”
Hắn khàn giọng:
“Ngay từ lúc phát hiện ra xác…”
Tôi không trả lời, mà hỏi ngược lại:
“Ba mẹ anh giờ đang ở nhà họ Hàn.”
“Mẹ Hàn Yến Yến ngày nào cũng đánh mắng họ, nói họ đã hại con gái bà ta, hại đời bà ta.”
Trịnh Bình run lẩy bẩy, những vết sẹo chằng chịt dưới lớp tù phục lộ ra—chứng tích của những ngày bị hành hạ nơi làng quê.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, quay đầu lại:
“À, còn điều này, Trịnh Bình.”
“Từ đầu đến cuối, tôi chưa từng mang thai.”
Tôi cúi xuống thì thầm bên tai hắn:
“Nhà họ Trịnh—tuyệt hậu rồi.”
Cánh cổng sắt khép lại.
Phía sau, tiếng gào rú như thú hoang vang vọng trong trại giam.
Tôi bước ra ngoài, nắng chan hòa.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình được thở một cách trọn vẹn.
hết.