lúc , Cảnh Xuyên bước – dĩ nhiên nhắn cho .
Anh cau mày:
“Thu Thư tiêu hơn 5.000 , nên tiết chế chút.”
Mạnh Huyền lập tức đổi sắc mặt, lạnh lùng:
“Mẹ góa con côi dễ bắt nạt thật. Đến đồ chơi cho cháu cũng tiếc!”
Anh cố dỗ:
“Anh chỉ nó hạn chế thôi…”
Mạnh Huyền rớm nước mắt, than thở:
“Nếu sớm thế , theo cả , khỏi chịu cảnh tủi nhục…”
bên cạnh, im lặng. Một kẻ phung phí, một kẻ ngu ngốc vung tiền. Thật đáng .
11.
Mạnh Huyền viện cả tuần, đến khi y tá mang hóa đơn viện phí mới lòi chuyện:
“Hai vạn?! Bệnh nhẹ thế mà tận hai vạn?!” – Cảnh Xuyên hét ầm.
Mạnh Huyền thản nhiên:
“Chỉ hai vạn thôi mà. Có gì to tát?”
Anh sang . nhún vai:
“Em nghỉ việc , rỗng túi.”
Kết cục, ngậm ngùi móc thẻ trả.
Vừa về nhà, Thu Thư hớn hở chìa tờ rơi:
“Mẹ ơi, con du học hè! Có cả tham quan Harvard nữa, chỉ 59.999 tệ thôi!”
Tờ rơi đó chính cố tình để cho nó thấy.
Mạnh Huyền lập tức gật đầu:
“Được chứ, con trai cưng gì, chiều hết!”
Cảnh Xuyên con thì choáng váng:
“Gần 60.000?! Tâm Nguyệt trại hè cũng chỉ 10.000 thôi!”
Thu Thư nhăn nhó:
“Chú từng bảo con gì cũng cho. Giờ nuốt lời?”
Mạnh Huyền cũng sầm mặt:
“Ngay cả ước nhỏ bé của cháu trai mà cũng đáp ứng? Nếu cả ở trời thấy, sẽ nghĩ gì!”
Rồi chị phẩy tay đuổi chúng :
“ mệt, hai về .”
Trên đường về, Cảnh Xuyên nặng mặt, im lặng. Còn chỉ thấy buồn .
Một tháng lương tới 12.000 mà đòi “ thiên hạ”. Thật đáng khinh.
12.
Về đến nhà, mở miệng:
“Niệm Nhất, kinh tế căng thẳng quá… em ?”
Hừ, “nhà ” căng túi căng?
gật đầu:
“Cũng đúng. Giờ chị dâu xuất viện , em tìm việc cũng .”
vài hôm , thấy ảnh chị dâu và Thu Thư tung tăng check-in nước ngoài “trải nghiệm học tập quốc tế”.
nhắn hỏi:
“Chị dâu và cháu du học hè ? Anh trả tiền ?”
Anh bình thản:
“Niệm Nhất, chị khổ lắm. Tiền tiêu thì kiếm .”
Một câu nhẹ như d.a.o đâm. chỉ thấy buồn nôn.
Với con gái – một vạn trại hè, đắn đo từng đồng. Với chị dâu – sáu vạn, vung tay tiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-dua-the-luong-cho-chi-dau-toi-thay-anh-lam-dai-thien-nhan/4.html.]
Thì , chỉ là cái máy in tiền.
Ngay giây phút đó, giận nữa. c.h.ế.t tâm.
, rời . ly hôn với loại đàn ông ? Không dễ. khiến chính bỏ.
Từ đó, “đóng vai bất tài”: giả vờ mải xin việc, mặc kệ nhà cửa, mặc kệ cơm nước, mặc kệ hóa đơn.
Một tối, về nhà trong bóng tối mịt.
Giọng vang lên trong góc:
“Em định sống thế mãi ?”
nhún vai:
“Em tìm việc. Không thì cả nhà ăn gió Tây Bắc chắc?”
Anh dịu giọng:
“Vợ , chỉ hỏi thôi… Từ đến giờ tiền điện em đóng, cách…”
khẩy:
“Không thì học. Anh giỏi lắm mà – lo cho cháu nước ngoài thiếu bước nào ?”
Anh đỏ mặt:
“Tiền đó là của ! thích tiêu thế nào là quyền của !”
đập tay xuống bàn, thẳng:
“Chúng là vợ chồng hợp pháp! Tiền của cũng là tiền chung! Sáu vạn ném cho vợ cả, còn nhà cúp điện thì bắt lo hết? Người là vợ cả thì là , còn – vợ hợp pháp – thì chỉ để cày cuốc, đóng điện nước, nuôi con? Công bằng thật đấy!”
Lần đầu tiên bao năm, bật . Không vì tiền điện, mà vì tất cả những ấm ức đè nén suốt cuộc hôn nhân .
13.
Một thời gian , cố tình chọn đúng ngày Mạnh Huyền tái khám để xuất hiện ở bệnh viện.
Vừa qua hành lang, “vô tình” va mạnh chị , mắt đỏ hoe như .
“Ái da! Ai mà mắt thế?!”
Mạnh Huyền ngã sõng soài xuống sàn, đau đến nhăn nhó.
Thấy là , sắc mặt chị lập tức đổi, bực kinh ngạc:
“Niệm Nhất? Sao cô ở đây?”
siết chặt tờ “giấy khám bệnh” giả, lặng lẽ run rẩy, lời nào.
Mạnh Huyền lập tức giật lấy, liếc xuống, tròn mắt kêu lên:
“Ung thư dày?! Em… mắc bệnh nặng thế ?!”
vội giật , thấp giọng khẩn cầu:
“Chị dâu… xin chị… đừng kể cho ai, đặc biệt là Cảnh Xuyên. Nếu , chắc chắn sẽ ly hôn…”
Chị do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Được , chị .”
Miệng thì an ủi vài câu lấy lệ, nhưng thừa – cô sẽ kể ngay.
Mà đó… chính xác là điều mong.
Tối , hiếm hoi lắm Cảnh Xuyên mới về nhà ăn cơm.
Đang ăn, cố ý bộ sặc, bụm miệng chạy nhà vệ sinh.
Anh hốt hoảng gõ cửa:
“Niệm Nhất, em thế?”
lau mặt, vẻ gắng gượng:
“Không , chắc nóng quá, ăn dầu mỡ quen thôi.”
Ánh mắt đầy nghi hoặc. xuống, cố gượng ăn tiếp, như đang che giấu gì đó.
Vài ngày liền, luôn “tính giờ” về tới là trong nhà vệ sinh vang tiếng nôn khan. Khi bước , giả vờ mệt mỏi nhưng cố tỏ vẻ bình thường.
“Niệm Nhất, dạo em lạ lắm. Có cần đưa bệnh viện ?” – lo lắng hỏi.
“Không cần … Em khám . Bác sĩ bảo chỉ cần uống thuốc tiêu hóa.”