Thông báo
MonkeyD đã mở lại tính năng “Donate”. Các team có thể vào mục “Thông tin” để chủ động bật hoặc tắt tính năng này.

CHỒNG ĐƯA THẺ LƯƠNG CHO CHỊ DÂU, TÔI THAY ANH LÀM ĐẠI THIỆN NHÂN - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-14 17:16:30
Lượt xem: 246

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa nhà, trừng mắt quát :

“Cô c.h.ế.t hả?! Đứng gì? Sao ngăn ?!”

 

nuốt xuống nụ khinh bỉ, giả vờ lo lắng:

“Em… em thật sự giúp ai… Mẹ thì là bề , còn chị dâu thì mất chồng, em sợ sai chuyện tệ hơn…”

 

Ngăn á? Xin , còn mong thêm dầu cho lửa cháy bùng cơ.

8.

 

Mẹ chồng đảo mắt thấy mâm cơm bàn, lập tức tru tréo:

“Tiền sinh hoạt hai nghìn một tháng thì keo kiệt, mà đây ăn cao lương mỹ vị? Nuôi tụi bây đúng phí của!”

 

Cảnh Xuyên nghiến răng, sang :

“Đưa tiền cho mau!”

 

bộ ấm ức:

“Tiền mà đưa? Em nghỉ việc , thẻ còn đúng một vạn, hôm đóng hết học phí trại hè cho Tâm Nguyệt . Không tin dắt em ngân hàng mà xem, bây giờ em rỗng túi.”

 

trút sạch ví, bày hết :

“Mẹ , con chẳng còn xu nào cả.”

 

Anh khó chịu, sang dỗ :

“Mẹ, bây giờ thực sự còn tiền…”

 

Chưa dứt câu, chồng vung tay đập mạnh lên vai :

“Không tiền cái gì?! Thẻ lương đưa cả cho vợ cả đấy! Đừng giả ngây!”

 

Cảnh Xuyên gân cổ cãi:

“Anh cả mới mất, chị dâu nuôi con vất vả. Mẹ ở quê rau gà vịt đầy sân, tốn kém gì , còn tranh tiền với chị ?!”

 

Mẹ chồng giậm chân rống:

“Khổ cái nỗi gì! Tiền bồi thường gần trăm vạn chứ ít ? Có thấy nó chia cho đồng nào ? Một xu cũng chẳng !”

 

ăn vạ:

“Tụi bây đúng là vô lương tâm, chỉ mong ông bà già c.h.ế.t quách cho rảnh nợ thôi ?!”

 

Rồi bà nhào qua túm áo Mạnh Huyền:

“Hôm nay đưa một trong hai – thẻ lương của thằng hai hoặc tiền bồi thường của thằng cả! Cớ gì mà tiền hai thằng con trai đều lọt hết tay cô?!”

 

Mạnh Huyền run lẩy bẩy, cuối cùng rút phắt thẻ ngân hàng của Cảnh Xuyên ném xuống bàn:

“Đây! chẳng cần nữa! Cái thẻ vốn đòi, chính ép đưa cho ! Sao ai cũng xé xác thế ?!”

 

ôm mặt rấm rứt, trông đáng thương vô cùng.

 

Cảnh Xuyên lao đến dỗ, chộp lấy thẻ ngay mắt :

“Thẻ là của con. Không đưa cho chị dâu thì cũng đến lượt . Con sẽ tự gửi hai nghìn mỗi tháng, đừng gây sự nữa.”

 

Nghe thấy tiền, chồng đổi giọng xoành xoạch, xoay bỏ còn hậm hực buông :

“Tưởng thèm cái thành phố chật chội, keo kiệt của tụi bây chắc? Hứ!”

 

lễ phép tiễn tận cửa. Vừa bước qua ngưỡng, bà ngoắt, lườm :

“Còn cô, vợ thằng hai! Rảnh thì xin việc kiếm tiền, ở đó mà bảo mẫu công cho nhà ? Chị dâu cô là công chúa chắc? Không nấu cơm thì học! Mà giúp việc trong thành phố lương cao lắm, cô kiếm thì nhớ đưa thêm cho tiêu nhé!”

 

Mạnh Huyền mặt mày trắng bệch, chỉ chui xuống đất. Cảnh Xuyên vội kéo khuất.

 

9.

 

Mẹ chồng , Mạnh Huyền bỗng lăn ngất.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-dua-the-luong-cho-chi-dau-toi-thay-anh-lam-dai-thien-nhan/3.html.]

và Cảnh Xuyên cuống quýt đưa viện.

 

Bác sĩ bảo chỉ xúc động quá, nghỉ vài ngày là khỏe. Mạnh Huyền bắt đầu “diễn sâu”, lúc than nhức đầu, lúc giả vờ buồn nôn, nhất quyết chịu xuất viện.

 

Cảnh Xuyên cạnh, mặt đầy xót xa, nhẹ nhàng an ủi, còn dặn :

“Em chăm sóc chị dâu chu đáo nhé.”

 

mang cơm về, tiếng bệnh nhân cùng phòng :

“Đây là chồng cô ? Anh thương cô thật đấy!”

 

Không cần cũng là đang với Mạnh Huyền. Và nực , cả hai hề phủ nhận, thậm chí còn sang mỉm với .

 

lặng lẽ giơ điện thoại bấm một phát, mới đẩy cửa bước , dịu dàng gọi:

“Chồng , hôm nay nhà ăn hết súp gà, em lấy tạm món khác, với chị dâu ăn tạm nhé~”

 

Không khí trong phòng đông cứng.

 

Bệnh nhân đỏ mặt gượng:

“Ơ… thì đây là chồng cô ? hiểu lầm , ngại quá…”

 

Những khác bắt đầu xì xào.

 

Mạnh Huyền cúi gằm mặt, còn Cảnh Xuyên lúng túng kiếm cớ:

“Anh… việc gấp ở công ty.”

 

Hừ, còn như vợ chồng keo sơn, giờ một chữ “chồng” chạy mất dép.

 

10.

 

Chị dâu viện, chuyện chăm con trai dĩ nhiên đổ hết lên đầu .

 

dắt Thu Thư trung tâm thương mại, ăn, chơi… nào cũng để nó tự chọn. Đến lúc tính tiền, chỉ :

“Gọi cho chú con , chú trả.”

 

Nó chẳng hề khách sáo, một ngày đốt cả nghìn tệ, mặt tỉnh bơ.

 

Chưa đầy một tuần, Cảnh Xuyên gọi đến:

“Niệm Nhất, em dẫn Thu Thư thế? Sao tiêu hoang ?”

 

giả bộ ngạc nhiên:

“Ơ, chỗ cháu đưa mà. Em cũng rõ, chỉ chiều nó thôi. Dù cả mới mất, mà khắt khe quá thì cháu nghĩ chúng ghét bỏ, đành?”

 

Anh bực dọc:

cũng nhắc nó tiết chế chứ.”

 

Ồ, vai ác để ? Mơ !

 

Ngay , khi Thu Thư ôm đống đồ chơi, nghiêm giọng:

“Cháu, chú bảo tiêu thôi. Hôm nay mua thêm nữa.”

 

Nó gào om sòm:

“Mẹ cháu bảo chú trả hết! Sao giờ keo kiệt?!”

 

Thằng bé loạn ngay giữa cửa hàng. Sau đó nó chạy thẳng về viện méc :

“Chú cho con mua đồ chơi!”

 

Mạnh Huyền đang vật lý trị liệu, vội bật dậy:

“Trời ơi, mấy đồng thôi mà! Con cho!”

 

Loading...