CHỒNG ĐÀO MỎ, CÙNG EM GÁI HỌ SINH CON TRONG NHÀ CỦA TÔI - 8 - HẾT

Cập nhật lúc: 2025-04-18 20:24:01
Lượt xem: 429

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thái Chí Cường lập tức quay sang tôi, tỏ vẻ si tình không hối hận:

 

"An An, em đến tìm anh à? Anh biết anh sai rồi… anh đã chia tay với Tôn Diễm Diễm rồi. Mình quay lại được không? Anh hứa sẽ yêu em hết lòng."

 

Tôi cười lạnh, ánh mắt khinh thường:

 

"Yêu á? Anh lấy gì yêu tôi? Không tiền, không nhà, không xe, nợ nần đầy đầu. Trước đây là tôi ngu nên mới để anh lừa. Bây giờ Diễm Diễm sắp sinh rồi mà còn dám mở miệng nói yêu?"

 

Tôn Diễm Diễm trừng mắt căm phẫn nhìn Thái Chí Cường.

 

Bụng cô ta to tròn, lập tức lao về phía anh ta:

 

"Thái Chí Cường! Tôi vì anh mà hy sinh nhiều thế này, anh đừng hòng bỏ rơi tôi!"

 

Tôi đã điều tra rồi — nhà cô ta trọng nam khinh nữ, dù thi đỗ đại học nhưng bố mẹ không cho học, còn ép lấy chồng để lấy sính lễ trả nợ cho anh trai. Cuối cùng cô ta bỏ trốn theo Thái Chí Cường.

 

Bây giờ bụng to không làm gì được, tiệm nail cũng mất, nếu Thái Chí Cường bỏ mặc, sinh con ra rồi cô ta sống sao?

 

"Tránh ra! Bỏ tay ra!" — Dương Xuân Hoa thấy con trai bị đánh, vội lao đến.

 

Ba người xô đẩy nhau, túm tóc, giằng co loạn lên — trong lúc hỗn loạn, Tôn Diễm Diễm vô tình cào trúng mặt bà Xuân Hoa.

 

Thái Chí Cường — một "đại hiếu tử" — nổi khùng, tát cho Tôn Diễm Diễm một cái như trời giáng:

 

"Con đàn bà mất dạy! Biến ngay cho tôi!"

 

Nếu không có Tôn Diễm Diễm, anh ta đã sống sung sướng với tôi rồi — tất cả là do cô ta dụ dỗ, anh ta mới "lỡ phạm sai lầm mà đàn ông nào cũng mắc phải"!

 

Tôn Diễm Diễm bụng mang dạ chửa, bị tát một phát, lập tức ngã lăn ra đất.

 

"Đau quá… bụng tôi đau quá… tôi sắp sinh rồi!"

 

Cô ta đến viện đúng để khám thai — thai đã đủ tháng, hoàn toàn có thể sinh bất cứ lúc nào.

 

"Có người sắp sinh ở đây!"

 

"Trời đất, gã đàn ông này tàn nhẫn quá đi!" — bệnh nhân và người nhà xung quanh bàn tán xôn xao.

 

Tôn Diễm Diễm được đẩy vào phòng sinh. Trong khi Thái Chí Cường ủ rũ như sắp trầm cảm, đứa bé chào đời — là con trai.

 

Chỉ có Dương Xuân Hoa là vui mừng khôn xiết:

 

"Là con trai! Là cháu đích tôn! Chí Cường, con có người nối dõi rồi!"

 

—------

 

Dương Xuân Hoa là kiểu người cổ hủ, trong đầu chỉ có một chân lý: đàn ông là nhất.

 

Phụ nữ thì phải như bà ta — ở nhà hầu hạ đàn ông, nấu cơm, giặt quần áo, rửa tất hôi, rót nước, mặc đồ cho đàn ông — nhất định phải khiến chồng sung sướng, rồi sinh cho mấy đứa con trai.

 

Mới là phụ nữ "chuẩn".

 

Còn như tôi á? Nhà có giàu thì làm sao?

 

Không biết hầu hạ chồng thì không phải là vợ tốt!

 

Tôi lại dám bắt con trai bà ta lấy nước cho tôi? Dám bắt nó xách túi cho tôi? Dám khiến nó phải nhìn sắc mặt tôi? Dám để nó phải nịnh nọt tôi?

 

Tôi không làm gì cho con trai bà ta, thế mà cũng dám làm vợ nó?

 

Đúng là, từ đầu đến chân, không xứng!

 

Chỉ có Thái Chí Cường là tỉnh táo hơn.

 

Anh ta không có tiền, viện phí sinh con cũng không biết kiếm đâu, mà mẹ thì vừa phát hiện ung thư — chẳng lẽ không chữa?

 

"Thật là… đáng mừng đấy." — Tôi bật cười.

 

Đứa trẻ trai mà tôi thấy trong đám cưới kiếp trước, cuối cùng cũng chào đời.

 

Khi ấy bọn họ nói với tôi thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-dao-mo-cung-em-gai-ho-sinh-con-trong-nha-cua-toi/8-het.html.]

 

"Con bé đó yêu một thằng rồi bỏ đi. Cái thai là ngoài ý muốn, nhưng dẫu sao cũng là một sinh mệnh, nó không nỡ phá, nên giữ lại."

 

"Nhìn xem, thằng bé đáng yêu biết bao."

 

Lời của Thái Chí Cường và mẹ hắn.

 

Còn Tôn Diễm Diễm thì tự tô vẽ mình là một phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường:

 

"Tôi không cần đàn ông. Tôi sẽ tự mình nuôi con lớn, xây dựng sự nghiệp riêng."

 

Tôi lúc đó đã thấy thương.

 

Bố tôi mất từ khi tôi học tiểu học, mẹ tôi cũng không tái hôn, một mình nuôi tôi khôn lớn — tôi hiểu người phụ nữ một mình nuôi con vất vả thế nào, nên đã chìa tay ra giúp cô ta.

 

Tôi mua quần áo, đồ chơi cho con cô ta, lúc đứa nhỏ nằm viện, tôi còn đưa 3.000–5.000 tệ không chần chừ.

 

Có lần Tôn Diễm Diễm còn đùa:

 

"Cô tốt với con trai tôi thế, có muốn làm mẹ đỡ đầu của nó không?"

 

—---------

 

Nếu không phải một lần Dương Xuân Hoa buột miệng nói ra — rằng bên họ có tục tìm người “có vận số tốt” làm mẹ đỡ đầu để gánh tai họa thay con — thì suýt nữa tôi đã đồng ý rồi.

 

Nghĩ lại mà rợn người.

 

Cả bọn chúng quá độc ác.

 

Lời chúc mừng của tôi, với Thái Chí Cường, nghe chẳng khác gì d.a.o đ.â.m vào tim.

 

"An An, anh…"

 

Hắn lại định cầu xin.

 

Nhưng tôi đã quá ngán rồi.

 

Nhìn bộ dạng thảm hại của hắn, tôi cảm thấy hả hê vô cùng.

 

Tôi quay lưng, bắt đầu cuộc sống mới. Còn Thái Chí Cường — sống không bằng chết.

 

Không có tiền nằm viện, Dương Xuân Hoa cố gắng chịu đựng bệnh tật, còn phải hầu hạ Tôn Diễm Diễm ở cữ.

 

Họ cố giấu việc này với chủ nhà. Có chủ thì dễ, có người lại rất khắt khe.

 

Đáng tiếc, họ gặp đúng một bà chủ nhà còn khó tính hơn cả Dương Xuân Hoa, lập tức đuổi thẳng cả nhà.

 

Không còn cách nào, họ đành dọn về sống ở một xóm trọ rẻ tiền, tồi tàn.

 

Mẹ chồng nàng dâu ngày nào cũng cãi nhau vì chuyện vặt, con thì quấy khóc, hàng xóm lẫn chủ nhà 3 ngày 1 lần qua chửi, bắt họ giữ yên lặng.

 

Thái Chí Cường ban ngày đi sale, tối chạy ship, kiệt sức — vẫn phải kẹt giữa trận chiến mẹ chồng nàng dâu.

 

Không, thật ra chưa kết hôn, Tôn Diễm Diễm chỉ ôm con ăn bám hắn thôi.

 

Anh ta cày cuốc điên cuồng, không làm thì đói.

 

Đến lúc lao lực ngất xỉu, phải đưa đi viện, Dương Xuân Hoa dường như mới nhận ra:

 

Con trai bà ta sau khi rời khỏi tôi, sống khổ như địa ngục.

 

Con trai bà ta là để hưởng phúc, chứ sao lại khổ như vậy?

 

Cùng lúc, bà ta cũng nhập viện, đau đớn hành hạ đến mức muốn c.h.ế.t nhưng lại không cam lòng chết, bà ta không nỡ bỏ lại con trai.

 

Mẹ con nhà đó thảm hại, bắt đầu ép Tôn Diễm Diễm đưa tiền.

 

Chuyện trước đây tôi cho, Thái Chí Cường còn ghi sổ riêng, đầy nguyên một quyển dày.

 

HẾT.

 

Loading...