CHỒNG DẪN CON TRAI ĐI CÙNG TÌNH MỚI, ĐỂ TÔI CHỜ ĐỢI MỘT ĐỜI - 8
Cập nhật lúc: 2025-05-07 16:57:19
Lượt xem: 509
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mới ăn sáng xong.
Nguyệt Đào đã xách hành lý xuất hiện ở cửa nhà chúng tôi.
Cô ấy không vào sân mà đứng ở cửa gọi nhỏ: "Lục đại ca, Lục Huệ, chúng ta phải đi rồi, còn phải ra xã bắt xe đi huyện nữa."
Cô ấy cố tình không thèm nhìn tôi lấy một lần.
Lục Kim Trình mới như bừng tỉnh, quay lại nhìn tôi, giọng nghẹn ngào: "Em thật sự không đi với chúng tôi sao?"
Lục Huệ cũng kéo góc áo tôi, cẩn thận nói: "Mẹ, mẹ cũng vào thành với chúng con đi, con sợ người con lại ngứa, không có ai nấu thuốc cho con, mà tối con còn muốn nghe mẹ kể chuyện cho con nghe nữa..."
Nguyệt Đào đứng ngoài cửa không kiên nhẫn giậm chân: "Lục đại ca, muộn rồi, không đi thì không kịp xe đâu, vất vả lắm đấy!"
Tôi giật mạnh tay áo khỏi tay Lục Huệ, lạnh lùng nói: "Không cần đâu, tôi còn có việc, các người đi nhanh đi, nhớ đóng cửa lại giúp tôi."
Nói xong, tôi vào nhà và đóng cửa lại.
Bên ngoài, tôi nghe thấy Lục Kim Trình nói: "Để tôi và Lục Huệ ổn định ở thành phố rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ về đón em, em ở nhà đợi tôi."
Tôi không đáp lại.
Kiếp trước, những lời hứa anh ta nói, tôi đến giờ vẫn chưa nuốt trôi.
Giờ mà nghe lại, chỉ sợ sẽ nghẹn c.h.ế.t mà thôi.
—-----
Sau khi Lục Kim Trình đi, tôi bắt đầu dần dần xử lý hết mọi thứ trong nhà.
Ngày rời đi.
Lúc cuối, tôi nhìn quanh căn nhà mà kiếp trước tôi đã sống mấy chục năm, khóa từng phòng lại.
Rồi đeo cái túi vải đã vá chằng chịt lên lưng, mang theo tấm giấy kết hôn đã cũ kỹ mà tôi đã giữ suốt bao nhiêu năm qua, bước lên chuyến tàu về tỉnh thành.
Khi đến tỉnh thành.
Tôi tìm một khách sạn rẻ để tạm trú.
Thời buổi này, một người phụ nữ nông thôn không có học, không có nghề như tôi, vào thành phố lập nghiệp thật không dễ dàng gì.
Trong túi tôi chỉ có hơn ba trăm đồng.
Với số tiền đó, tôi chỉ có thể sống tạm vài tháng.
Vì vậy, chuyện ly hôn với Lục Kim Trình phải nhanh chóng giải quyết.
Sáng hôm đó.
Tôi đứng dưới gốc cây phong gần Cục Lao Động, nhìn thấy Lục Kim Trình mang cặp táp đi vào cổng sắt.
Thật không ngờ, giờ anh ta cũng có vẻ đạo mạo đấy chứ.
Anh ta mặc chiếc quần đen thẳng tắp, sơ mi được cài chặt trong thắt lưng, tóc vuốt gọn gàng.
Anh ta trông như một cán bộ đàng hoàng.
Tôi đứng chờ anh ta ở cổng Cục Lao Động cả ngày.
Đến chiều, Lục Kim Trình mới đi ra, hòa vào dòng người.
Tôi lén lút theo sau anh ta.
Không còn cách nào, kiếp trước tôi cũng chỉ biết anh ta làm ở Cục Lao Động sau khi về thành, nhưng anh ta ở đâu tôi hoàn toàn không biết.
Tôi nhìn thấy anh ta vào một cửa hàng tạp hóa, mua bánh đào và hai chai nước ngọt.
Sau đó, anh ta băng qua hai ngõ, cuối cùng vào khu nhà của Cục Lao Động.
"Lục Kim Trình, anh về rồi!"
Cửa sổ tầng hai mở ra, Nguyệt Đào nửa người thò ra, mặt tươi cười như hoa.
Lục Kim Trình nhìn cô ta, mỉm cười đầy yêu chiều.
Anh ta lắc lắc cái túi lưới trong tay: "Mua đồ ăn cho em và Lục Huệ rồi đây."
Cô ta vui mừng chạy xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-dan-con-trai-di-cung-tinh-moi-de-toi-cho-doi-mot-doi/8.html.]
Tôi đứng sau gốc cây nhìn hai người sắp chạm vào nhau, âm thầm ghi nhớ số căn hộ của họ.
—--------
Tôi theo dõi họ vài ngày, rồi cũng hỏi thăm hàng xóm trong khu nhà.
Mọi người đều nghĩ họ là cặp vợ chồng mới cưới, mà họ cũng không phủ nhận mối quan hệ đó.
Hàng xóm nói, thường xuyên thấy cả gia đình ba người đi dạo trong công viên.
Vì vậy, tôi cầm lá thư tố cáo, tự mình đến cơ quan của Lục Kim Trình.
Tôi nói với bảo vệ ở cổng Cục Lao Động rằng tôi là vợ Lục Kim Trình, có việc gấp tìm anh ta.
Bảo vệ dẫn tôi vào một văn phòng ở phía Đông tầng một.
Ông ta gõ cửa: "Lục đồng chí, vợ anh đến tìm anh."
Cửa chưa mở, đã nghe thấy giọng Lục Kim Trình lo lắng: "Nguyệt Đào, sao em lại đến đây, nhà có chuyện gì à?"
Khi cửa văn phòng mở ra, anh ta thấy tôi, cả người đứng sững lại như bị sét đánh.
Sắc mặt anh ta lập tức tái đi: "Phương Phương? Em sao lại... không phải em ở quê sao?"
Tôi mỉm cười: "Sao, không phải Nguyệt Đào sao, anh thất vọng lắm à?"
Bảo vệ nhìn Lục Kim Trình một cách đầy ẩn ý.
Lục Kim Trình vội vàng cười nịnh: "Cảm ơn ông đã dẫn cô ấy đến, giờ tôi với vợ có chút chuyện..."
Bảo vệ nhìn anh ta một lần nữa rồi quay đi.
Sau khi ông ta đi, Lục Kim Trình vội vàng đóng cửa lại.
Anh ta căng thẳng hỏi: "Em đến đây làm gì?"
Tôi mạnh mẽ đặt lá thư tố cáo và giấy kết hôn lên bàn làm việc của anh ta.
"Đến hỏi đơn vị các anh sẽ xử lý những cán bộ làm chuyện ngoại tình như thế nào."
Lục Kim Trình giật mình, giọng nói cũng thay đổi.
"Em điên rồi! Tôi vừa nhận được quyết định điều động, em sẽ hủy hoại cả đời tôi đấy, em có biết không?"
Tôi gật đầu: "Tôi biết, nên tôi mới làm vậy."
Lục Kim Trình nhìn chằm chằm tôi.
Đột nhiên, anh ta cười lạnh: "Nói đi, em muốn gì? Nếu em thật sự muốn tố cáo tôi, sao không đến đơn vị mà tìm tôi?"
Tôi khẽ cười.
Anh ta quả nhiên nghĩ nhanh.
"Không tố cáo cũng được, tôi có hai điều kiện."
Tôi điềm tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh bàn làm việc của anh ta.
Lục Kim Trình nghiến răng nói: "Nói đi!"
"Điều thứ nhất, tôi muốn ly hôn, Lục Huệ ở với anh, tôi sẽ không trả một đồng tiền cấp dưỡng nào."
Dừng một chút, tôi lại nói:
"Điều thứ hai, tôi muốn năm nghìn."
"Năm nghìn?" Lục Kim Trình đứng bật dậy, gầm lên, "Tôi làm gì có nhiều tiền như vậy?"
Tôi gõ nhẹ lên mặt bàn, cười nhạt nhắc nhở anh ta.
"Đừng coi tôi là kẻ ngốc nông thôn, anh vừa nhận quyết định điều động, bên trên có tiền lương bổ sung, tôi cần chính là số tiền đó, năm nghìn tệ, thiếu một đồng, lá thư tố cáo này sẽ xuất hiện trên bàn lãnh đạo của anh."
"Anh tự suy nghĩ đi, là quan trọng về tương lai hay năm nghìn này quan trọng."
Lục Kim Trình nghiến răng đến mức có thể nghe thấy, ánh mắt căm hận, như thể muốn g.i.ế.c tôi ngay tại chỗ.
Nhưng cuối cùng, anh ta cũng gật đầu.