10.
Phải chăng Chu Cảnh Ngôn đang tỏ tình với tôi?
Đầu óc say xỉn của tôi càng lúc càng rối mù.
Lúc đó, phòng tài chính gọi đến:
“Cô chủ Tần, sáng nay có 10 triệu chuyển vào tài khoản chúng ta. Đây là khoản thanh toán mua hàng từ Tập đoàn Chu.”
“Mua hàng? Họ đã mua gì vậy?”
Tôi nhìn Chu Cảnh Ngôn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Anh mím môi rồi gật đầu mỉm cười đồng tình với tôi.
Tôi thắc mắc.
Người phụ trách tài chính bên kia đầu dây hơi do dự:
“Ừm… Quản lý bên Chu thị nói anh ấy muốn mua cây kim tiền trong văn phòng cô.”
“Hả?”
“Tôi xác nhận hai lần rồi. Chính là cây kim tiền mà cô tưới nước làm chết. Giờ nhà họ Chu đã chuyển cây đi rồi.”
…
Cuộc khủng hoảng tài chính của công ty tạm thời được giải quyết.
Tôi nheo mắt nhìn anh.
“Anh đã mua cây kim tiền của em phải không?”
Chu Cảnh Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
“Có người bảo cây mà vợ chăm sóc sẽ đem lại may mắn cho anh.”
Tôi đảo mắt.
“Cây đó c.h.ế.t rồi mà anh lại tốn 10 triệu à?”
“Đúng vậy. Nếu anh cứu sống được nó, thì nó sẽ đem lại may mắn cho anh."
Não Chu Cảnh Ngôn lúc nào bị nước tràn vào vậy?
Thế mà mấy phương tiện truyền thông còn dám tâng bốc anh là thiên tài kinh doanh?
Thật không thể hiểu nổi!
Ngày hôm sau, tôi được xuất viện và về nhà.
Chu Cảnh Ngôn nói sẽ cho tôi cuộc sống như mong muốn.
Nghĩ đến số tiền 10 triệu nhân dân tệ, tôi không còn cách nào khác ngoài việc dẫn anh đến ngôi nhà mới mà tôi vừa thuê.
Ngay khi bước vào cửa, mùi thơm thức ăn xộc vào mũi tôi.
Em trai Văn Văn thong thả bước ra khỏi bếp, ôm Niểu Niểu trong tay.
“Sao cậu lại ở đây?”
Chu Cảnh Ngôn cảnh giác như chú chó giữ thức ăn.
Tôi hỏi em trai:
“Sao em lại ở đây?”
Cậu con trai cởi tạp dề, mở to mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-cu-mu-quang-vi-tinh-yeu/chuong-8.html.]
“Chị Văn Văn bảo em đến đây. Nói hôm nay chị xuất viện, nhờ em chăm sóc chị.”
“Em còn làm vài món khai vị, muốn thử không?”
Rồi cậu ta mỉm cười nhìn Chu Cảnh Ngôn.
“Chồng cũ chị có ăn cùng chúng ta không?”
11.
Chu Cảnh Ngôn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế này.
Anh đẩy tôi ra phía sau và nói:
“Cậu là người ngoài, sao dám tự ý ra vào nhà vợ tôi?”
Cậu trai nhỏ nhẹ nhàng chạm vào đầu Niểu Niểu, giọng bình tĩnh:
“Anh cũng đã là chồng cũ của chị ấy rồi, mà anh còn không biết ai là người ngoài sao?”
Nghe vậy, Chu Cảnh Ngôn càng nổi giận.
“Ai cho phép cậu đụng vào con gái chúng tôi?”
“Chưa biết sau này Niểu Niểu sẽ gọi ai là ba đâu.”
Tôi thấy hai người đàn ông trưởng thành chuẩn bị lao vào nhau, giằng co ngay trước mặt.
Tôi vội ngăn lại.
Một núi không thể có hai hổ nên tôi đành để cậu trai nhỏ đi trước.
Trước khi ra khỏi nhà, em trai nhỏ không quên nói cho mọi người biết:
“Chị ơi, em rất trong sạch, chưa bao giờ có chuyện với mấy cô gái khác đâu.”
Chu Cảnh Ngôn không màng giữ thể diện, chỉ tay vào cậu trai và mắng:
“Cậu đang nói ai đấy? Đừng chọc tôi! Tránh xa vợ tôi ra!”
Tôi giữ chặt chồng cũ khi anh ta định lao vào đánh em trai Văn Văn.
Cậu trai nhìn tôi cười rồi nói:
“Tạm biệt chị. Tạm biệt Niểu Niểu. Lần sau em sẽ quay lại.”
Chu Cảnh Ngôn tức giận đi lại trong phòng khách nhỏ, làm tôi choáng váng.
“Lần sau thế nào? Nếu hắn còn dám tới lần nữa, anh sẽ đánh gãy chân hắn!”
Tôi nhìn anh lạnh lùng:
“Cậu ấy là học viên thể dục, cao hơn anh nửa cái đầu và còn là đai đen karate nữa.
Chưa biết ai sẽ thắng ai đâu.”
Chu Cảnh Ngôn nhìn tôi với vẻ hơi buồn.
“Cậu ta có phải là kiểu ‘trà xanh’ không?
Vợ ơi, tránh xa cậu ta ra! Đừng để bị mê hoặc!”
Nam Cung Tư Uyển
Nghe anh gọi tôi là “vợ”, tôi cảm thấy buồn và khó chịu.
Cảm giác đau lòng dâng lên từng đợt.
Có lẽ tình cảm của Chu Cảnh Ngôn bây giờ chỉ là phản ứng sau khi chúng tôi ly hôn.
Như những cô gái từng đến nhà tôi trước đây.
Chu Cảnh Ngôn thích mọi chuyện đến rồi đi rất nhanh chóng.