Sau khi thoát khỏi Cố Chu, tôi thấy tinh thần vô cùng sảng khoái, lảo đảo bước lên sân thượng.
Từ Thiếu Lễ hôm nay cũng có tâm trạng tốt, không trách móc tôi chuyện uống rượu.
Cho đến khi dì Trương lên đưa cho tôi một bát canh giải rượu, nó cười tủm tỉm rồi nhận lấy, đưa cho tôi:
"Phải uống hết đấy."
Tôi nhăn mặt:
"Mặn quá..."
Từ Thiếu Lễ nói:
"Ai bảo chị uống rượu."
Ừm, vẫn không thoát được trách phạt.
Thấy tôi ngoan ngoãn uống canh, mắt nó cong cong như trăng lưỡi liềm, ánh mắt vốn lạnh lùng nay lại ấm áp dịu dàng, thật sự rất đẹp.
Tôi vừa cười vừa rơm rớm nước mắt, những ngôi sao ở góc trời đêm lấp lánh rực rỡ.
Gió thổi qua, Từ Thiếu Lễ cởi áo khoác đắp lên vai tôi.
Tôi nhìn ngôi sao sáng nhất ở hướng Tây Nam, khẽ lẩm bẩm:
"Mẹ, mẹ đợi con nhé. Những kẻ từng làm mẹ tổn thương, con sẽ không tha cho bất kỳ ai."
Tôi không tin mẹ tôi t.ự s.á.t.
Đúng là mẹ tôi bị trầm cảm nhiều năm, nhưng hôm mẹ mất, bà ấy vẫn còn hỏi tôi đã dậy đi học chưa.
Tôi không tin mẹ sẽ ra đi vội vàng như thế khi chưa kịp nhận được câu trả lời của tôi.
Mẹ bị sốc phản vệ do ăn quá nhiều xoài, dẫn đến một số biến chứng, cấp cứu không kịp nên không qua khỏi.
Trong nhà có hồ sơ bệnh lý và cả những quyển nhật ký chất đầy nỗi đau của mẹ.
Cảnh sát cuối cùng cũng kết luận đó là tự sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/choi-dua-voi-me-con-tieu-tam/chuong-8-hy-vong-he-mo.html.]
Khi tôi và Thiếu Lễ trở về nước, mẹ đã mãi mãi nằm lại trong chiếc hũ tro cốt lạnh lẽo.
Tôi không tin mẹ tự tử. Nhưng, tôi không có bằng chứng.
Tôi chỉ có một tin nhắn WeChat và trực giác của mình.
Tôi tin rằng nếu mẹ thật sự định tự sát, ít nhất cũng sẽ đợi tôi trả lời.
Trong căn nhà này, người có động cơ g.i.ế.t mẹ tôi nhất — chính là bố tôi, Từ Khải.
Ông ta xuất thân hèn mọn, phất lên nhờ mẹ tôi.
Từ Khải có thủ đoạn tàn nhẫn, năm đó có thể mở đường m.á.u trong giới kinh doanh mới có được Từ gia ngày nay.
Còn nhà mẹ tôi vốn là gia tộc lâu đời, sau khi ông ngoại qua đời, toàn bộ sản nghiệp đều do mẹ tôi kế thừa.
Chú Cố từng nói, bố tôi muốn sáp nhập tài sản dưới tên mẹ tôi, nhưng mẹ luôn từ chối.
Giết vợ đoạt tài sản, loại chuyện này ông ta hoàn toàn làm được.
Tôi vẫn luôn âm thầm điều tra, nhưng bố tôi là một con cáo già luôn không để lọt một giọt nước.
Cho đến khi Từ Tình Nguyệt bước chân vào Từ gia, tôi mới thấy hy vọng.
Tôi và Từ Thiếu Lễ đã từng đánh cô ta, bố tôi lại chẳng hề có phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Chú ý chừng mực", rồi lướt qua.
Bề ngoài, ông ta chiều chuộng cô ta hết mức, nhưng thực chất lại không hề xem trọng như những gì thể hiện ra ngoài.
Điều này khiến tôi nghi ngờ giữa bố tôi và Từ Tình Nguyệt có giao dịch gì đó, hoặc là, cô ta đang nắm giữ bí mật nào đó của ông ta.
Trực giác của tôi mách bảo, thứ bí mật đó có thể liên quan đến cái c.h.ế.t của mẹ.
Cảm giác này ngày càng mãnh liệt, đặc biệt là khi Từ Tình Nguyệt ngày càng kiêu ngạo và mất kiểm soát.
Ánh mắt của bố tôi nhìn cô ta chẳng khác gì muốn bóp c.h.ế.t ngay, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Bây giờ, tôi chỉ cần đợi cô ta chạm vào giới hạn cuối cùng của ông ta, khi đó, không cần tôi ra tay, bọn họ cũng sẽ tự bại lộ.
Tôi chỉ cần chờ… Chờ bọn họ — tự chui đầu vào rọ!