Chó Già Thành Tinh - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-11-22 03:42:13
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà nội xe lừa dần khuất xa, cho đến khi mất hút khỏi tầm mắt.

 

Bà nội thầm thì: “Chuyện đúng là… ác nghiệp quá…”

 

Rồi thở dài nhà.

 

19

 

Nửa đêm, bà nội ôm ngủ.

 

Bỗng ngoài cửa vang lên tiếng cào cửa.

 

Tiếng cào chói tai, cọt kẹt cọt kẹt, cả bà nội cũng tỉnh giấc.

 

còn mơ mơ màng màng hỏi: “Bà ơi, đó là tiếng gì ?”

 

Bà nội vội bịt miệng : “Suỵt…”

 

Bà chăm chú cửa.

 

“Có thể là thú hoang từ núi xuống, đừng ngoài.”

 

Giọng bà nội thoáng sợ khiến tỉnh hẳn, liên tục gật đầu.

 

Cả đêm, chúng chỉ mở mắt , ngủ .

 

20

 

Cho đến khi trời hửng sáng, bà nội mới dám mở cửa ngoài.

 

“Cháu ở trong nhà , bà xem thử.”

 

Nói xong, bà nội ngoài một .

 

chờ khá lâu, bà nội vẫn về.

 

ở một thấy sợ, liền chạy tìm.

 

Bà nội ngoài sân, mặt tái mét, chăm chú cổng.

 

“Bà ơi, bà đang xem gì ?”

 

hỏi tiến gần.

 

Nhìn theo hướng bà, sững , sợ hãi.

 

Cổng nhà đầy những vết trầy xước, dày đặc và sâu.

 

21

 

Bà nội bảo nhà yên, bà gọi .

 

vội níu áo bà: “Bà tìm ai ?”

 

Bà nội dỗ dành: “Bà sợ con thú đó tối mò xuống. Bà tìm trưởng thôn xem, ông trải đời, vết cào đoán là của gì.”

 

Nói , bà dặn vài câu, đặt trong nhà bước .

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Chỉ còn một , sợ quá đành để Đại Hắc ở cạnh.

 

Đại Hắc đúng là hiểu .

Nó thấy buồn, còn thẳng lên, bắt chước hai chân cho .

 

khoái chí vỗ tay rần rần.

 

lúc đó, bà nội về. 

 

Phía … là lão ăn mày.

 

22

 

nhíu mày: “Bà, chẳng tìm trưởng thôn ?”

 

Bà nội đáp liền: “Trưởng thôn ở nhà. Trên đường gặp lão thì tiện thể dẫn về.”

 

Lúc câu , bà nội chẳng dám thẳng , ánh mắt trốn tránh.

 

Lão ăn mày khom , đưa tay sờ mấy vết cào cổng.

 

Lão thẳng: “Đây là vết móng chó.”

 

Câu đó buông, và bà nội đồng loạt về phía Đại Hắc.

 

Lão ăn mày tiếp tục: “Chó sắp thành tinh sẽ bắt chước bằng hai chân. quen bốn chân , nên vịn đồ vật.”

 

Vừa nãy Đại Hắc diễn trò cho xem, cả bà nội cũng thấy rõ.

 

Sắc mặt bà nội trắng bệch.

 

Lão tiếp: “Ông nhà chị thương t.a.i n.ạ.n . Là con ch.ó hút mất vận nhà chị nên mới xui liên tục. Lần chỉ trầy tí, để lâu thì… cả nhà chị khó mà sống .”

 

23

 

Nghe đến hết, bà nội bắt đầu d.a.o động.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-gia-thanh-tinh-mdrw/chuong-3.html.]

 

“Ngôn Ngôn, là…?”

 

Bà nội chỉ nửa câu nhưng hiểu bà định gì.

 

ôm chặt lấy Đại Hắc: “Bà hứa ! Không g.i.ế.c Đại Hắc mà!”

 

“Bà…” - Bà nội lúng túng, do dự.

 

Lão ăn mày lắc đầu: “Những gì nên . Tùy nhà chị quyết định.”

 

Nói xong lão lưng định .

 

lúc đó, ông nội trở về, chạm mặt lão ăn mày.

 

24

 

Ông nội bóng lưng lão lâu mà gì.

 

Để cảm ơn Trụ Tử, bà nội đưa tiền.

 

“Ấy, cháu dám nhận !” - Anh Trụ T.ử luống cuống xua tay.

 

Bà nội thẳng tay nhét tiền túi : “Ông khám bệnh, mua t.h.u.ố.c đều nhờ trả. Cái .”

 

Anh Trụ T.ử đỏ cả mặt: “Nhiêu đây nhiều quá. Chuyến đó chỉ hai trăm, bà lấy bớt .”

 

Anh định nhét .

 

Bà nội nghiêm mặt: “Không cần. Cậu còn đưa ông tận lên trấn. Phần dư coi như công bỏ .”

 

Thấy vẫn ngại ngùng, bà nội dứt khoát đuổi khéo: “Trời tối , về . Nếu thấy áy náy, để mắt giúp nhà .”

 

Anh Trụ T.ử thở dài: “Vậy… . Sau cần giúp gì cứ gọi cháu.”

 

25

 

Tiễn Trụ T.ử xong.

 

Bà nội nhà thì thầm bàn chuyện với ông nội.

 

ôm Đại Hắc, tim cứ thắt , sợ bà nội bước và c.h.é.m nó ngay lập tức.

 

Đang căng như dây đàn, bỗng vang lên tiếng ngắc ngứ ở đó:

 

“Đừng… g.i.ế.c…”

 

cúi xuống .

 

Đại Hắc… há miệng, đang bắt chước tiếng .

 

hoảng quá buông tay ngay lập tức.

 

Trong nhà, bà nội đang với ông nội: “Hay là… g.i.ế.c nó ? Con ch.ó càng lúc càng bình thường.”

 

Ông nội cúi đầu, sắc mặt khó đoán.

 

Bà nội để ý, nhắc hết lời lão ăn mày .

 

Ai ngờ, ông nội trái hẳn khi: “Không g.i.ế.c.”

 

26

 

Bà nội ngạc nhiên: “Sao ? Trước đó ông bảo g.i.ế.c ? Hơn nữa gần đây nhà cũng xui thật mà.”

 

Ông nội : “ lão ăn mày đó.”

 

Bà nội sững: “Ông lão ?”

 

Ông nội gật đầu: “Ngày xưa lỡ tay khiến cha lão c.h.ế.t. đoán chính lão đẩy xuống mương hôm nay, đây là trả thù nhà .”

 

“Làm c.h.ế.t ? Chuyện gì thế ?”

 

Hai sống với cả đời, đầu bà nội chuyện .

 

Ông nội cúi gằm, nhớ thời gian , thật khổ sở.

“Còn nhớ năm đói kém đó ? Nhiều chẳng gì ăn, cả vỏ cây, rễ cây cũng nhai sạch. Một đói quá, thậm chí g.i.ế.c cả đồng loại.”

 

Ông thở dài: “Cuối cùng nghĩ thể sống nổi nữa, tìm một hang kín, định đó chờ c.h.ế.t.”

 

“Không ngờ, trời c.h.ế.t. Trong hang một con thỏ c.h.ế.t mấy ngày, xác lên sâu, nhưng phần thịt chính còn nguyên, về rửa sạch là ăn .”

 

27

 

Kể tới đây, giọng ông nội vẫn còn bồi hồi: 

 

“Thế là ôm con thỏ trong tay, định mang về chia cho cả nhà ăn.”

 

đường về, gặp cha của lão ăn mày. Người đó là kẻ hư hỏng, đúng lúc đói kém, chẳng coi ai gì.”

 

“Ông thấy ôm thứ gì đó, tay chộp tới giật, thấy con thỏ trong tay .”

 

“Ông nổi điên, ép đưa thịt cho , chịu. Ông xông tới vật đất, lúc đó ông g.i.ế.c . May mà chộp hòn đá, đập đầu ông thật mạnh, thì chắc cũng c.h.ế.t từ lúc đó.”

 

Loading...