Lúc tôi trở lại nhà…
Chăn nệm của tôi đã bị đẩy vào góc phòng nhỏ.
Thằng út – Trương Thiết Thành – đã dọn vào nằm trên giường tôi.
Thấy tôi quay về, nó ngạc nhiên:
— “Mẹ, sao mẹ về rồi? Chị cả đối xử không tốt với mẹ à?”
Nó giả vờ tức giận:
— “Thật quá đáng! Mẹ chờ con, con sẽ gọi điện hỏi tội chị ấy, sao lại đuổi mẹ đi?”
Tôi nhìn nó với ánh mắt lạnh tanh:
— “Con út, đây chẳng phải là nhà của mẹ à? Mẹ không nên về sao?”
— “Chị con chăm mẹ hai tháng, anh con thì ba ngày hai bận mang đồ tới thăm. Còn con? Có ghé thăm lần nào chưa?”
— “Còn dám chiếm giường của mẹ nữa. Con định mẹ c.h.ế.t bên ngoài, khỏi phải quay về phải không?”
Nghe tôi nói thẳng, mặt nó đỏ bừng.
— “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Con chỉ sợ mẹ bị thiệt thòi thôi mà.”
— “Con vẫn chăm nhà giúp mẹ đấy chứ.”
Nói xong, nó lầm lì cuộn chăn rời đi.
Tôi dọn lại giường, mở ngăn kéo đầu giường ra...
Số tiền 10.000 tệ để dùng trong trường hợp khẩn cấp đã biến mất.
Tôi mở sổ tiết kiệm — sổ lương hưu...
Trống trơn.
Tiền lương hưu suốt nửa năm qua cũng không cánh mà bay.
Ngay cả sau dấu phẩy cũng là số 0.
Tôi tức đến toàn thân run rẩy.
Tôi lao sang gõ cửa căn hộ đối diện thật mạnh.
— “Thằng ba! Mày lăn ra đây cho tao!”
Người mở cửa lại là Lý Tú Quyên trong bộ đồ ngủ.
— “Mẹ, có chuyện gì vậy? Ở nhà anh chị hai tháng có người chống lưng rồi, giờ quay lại kiếm chuyện với tụi con hả?”
— “Trước kia toàn là tụi con chăm mẹ, tụi con đâu có bạc đãi gì mẹ. Mẹ mà muốn lên cơn điên, con trai mẹ có thể chịu, chứ con thì không!”
Tôi định lách vào nhà, nhưng cô ta chắn đường làm tôi suýt ngã.
Gương mặt Lý Tú Quyên đầy khó chịu, mép môi trễ xuống:
— “Mẹ, tụi con chuẩn bị đi ngủ rồi, sắp làm chuyện vợ chồng, mẹ không định phá hỏng chuyện tốt của con trai mẹ chứ?”
— “Già rồi thì nên biết điều một chút. Mất nết thì chẳng ai thương nổi đâu!”
Cô ta định đóng cửa, tôi chặn chân dưới cánh cửa.
— “Thằng ba! Mày là đồ súc sinh, ra đây cho tao!”
Tiếng gào giận dữ vang vọng cả hành lang vắng lặng trong đêm.
Thằng ba rụt rè bước ra, núp sau lưng Lý Tú Quyên.
Tôi xông lên kéo nó ra, giáng cho nó một bạt tai.
— “Tiền đâu? Một xu cũng phải trả lại cho tao!”
— “Không thì tao báo công an!”
Nó đứng c.h.ế.t trân.
— “Mẹ... tiền gì cơ? Con không biết gì mà…”
Lý Tú Quyên lúc này đưa tay gãi mũi, vẻ mặt chột dạ.
Lúc ấy tôi còn gì không hiểu nữa?
— “Thằng ba, 10.000 tệ trong ngăn kéo và tiền lương hưu trong sổ tiết kiệm của tao đâu hết rồi? Nhà này mày ở suốt, chả lẽ tiền biết mọc chân mà chạy đi?”
Thằng ba nhìn tôi sững sờ, rồi quay sang trừng mắt với vợ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-con-trai-nha-con-dau-doi-toi-tra-tien-thue/4.html.]
— “Là cô lấy lén tiền của mẹ đúng không? Tiền đâu rồi?”
Lý Tú Quyên không trả lời.
Thằng ba túm cổ áo cô ta:
— “Lại đưa về nhà mẹ đẻ chứ gì?”
Lý Tú Quyên vùng tay ra, trưng ra bộ mặt “không sợ chết”:
— “Em trai tôi cưới vợ, làm chị thì cho ít tiền thì sao chứ?”
— “Tiền của mẹ anh cũng là của chúng ta, tôi lấy thì có gì sai?”
Tôi nhìn thẳng vào cô ta:
— “Lý Tú Quyên, tôi cho cô thời hạn đến mai, trả lại đầy đủ từng đồng cho tôi. Không thì, tôi không ngại báo cảnh sát đâu.”
Nói xong, tôi quay người về nhà.
Bên kia vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Chẳng bao lâu sau…
Tiếng bước chân “thình thịch” vang vọng hành lang.
Lý Tú Quyên khóc lóc chạy ra ngoài.
Hôm sau, thằng ba mặt mày rầu rĩ đến tìm tôi.
— “Mẹ… Lý Tú Quyên mang hết tiền trong nhà cho bên nhà ngoại rồi, con cũng hết cách.”
— “Cô ấy còn doạ ly hôn với con. Mẹ có thể bỏ qua cho cô ấy không, đừng báo công an được không?”
Nó cúi đầu ủ rũ:
— “Là con bất hiếu… nhưng cô ấy là mẹ của con con mà…”
— “Nếu cô ấy bị bắt, con mình sẽ sống sao nổi đây?”
Tôi dứt khoát:
— “Muốn tôi không báo cảnh sát thì được. Nhưng tiền đã lấy, phải trả đủ từng đồng!”
— “Còn chuyện tiền thuê nhà, thì đừng mơ nữa.”
Tôi thở dài.
Từ đó, mặt mũi không cần giữ nữa.
Thằng ba cũng tạm được, sau khi lấy tiền riêng trả lại tôi, thỉnh thoảng vẫn sang ngồi nói chuyện một lát.
Còn Lý Tú Quyên bỏ nhà đi hai hôm, bị thằng ba dỗ mãi mới quay lại.
Từ đó, gặp mặt cũng chẳng chào, như kẻ thù.
Nếu không vì bệnh, chắc tôi cũng bỏ qua cho xong.
Dù sao sống chung trong nhà, đâu có ai mà không va chạm.
Nhưng lần này tôi đã nhìn rõ:
Gia đình thằng ba – là một lũ vong ân bội nghĩa.
Tôi âm thầm đưa ra một quyết định.
Còn chưa kịp thực hiện quyết định đó…
Lý Tú Quyên lại mò sang.
— “Mẹ, đã tính toán thì tôi cũng không khách khí.”
— “Bao năm nay, tiền điện nhà mẹ đều do vợ chồng tôi trả. Giờ mẹ trả lại hết đi.”
Tôi đáp lại không khách khí:
— “Tính toán hả? Điện bao nhiêu tiền? Trước hết trả lại hết tiền tôi đã chu cấp cho hai người đi!”
— “Mỗi tháng tôi cho các người thêm 1.000 tệ, giờ cũng cắt luôn.”
— “Đã muốn tính thì tính hết: Căn nhà này hiện tại giá hơn 5 triệu tệ, mấy người chọn giữ nhà hay trả tôi 5 triệu?”
— “Tính thì phải rõ ràng từng khoản một!”