Chờ Anh Trở Lại - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-04-14 01:57:02
Lượt xem: 1,029

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ bị ông ta đánh, tiếng la hét vang khắp nhà, rồi dần dần nhỏ lại… nhỏ đến mức tôi bắt đầu sợ, sợ lần này sẽ có án mạng.

Tôi bước ra khỏi phòng, chặn lại cú đ.ấ.m đang giáng xuống người mẹ.

Ông ta dừng tay.

Rồi từng bước tiến về phía tôi.

Tôi tưởng ông sẽ đánh mình giống như những lần trước.

Nhưng không.

Ông ta vén vạt áo tôi lên, bàn tay đầy mùi rượu sờ vào eo tôi.

Cả người tôi cứng đờ. Một cơn ghê tởm lan từ sống lưng lan khắp thân thể.

Tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy ông ta ra rồi lao thẳng ra khỏi nhà.

Tôi chạy rất xa, rất lâu, cho đến khi kiệt sức mới dừng lại.

Hai tay chống lên đầu gối, người khom xuống, tôi thở dốc như muốn gãy cả phổi rồi không nhịn được nữa, nôn ra từng ngụm đắng nghét.

Kể từ ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ quay lại ngôi nhà đó.

Về sau, mẹ tôi có gọi điện cho tôi.

Bà nói:

“Doanh Doanh à, chú Vũ hôm đó chỉ là say rượu thôi… ổng nói là nhận nhầm người.”

“Nếu khi đó con không ở nhà, mẹ đã bị đánh c.h.ế.t rồi…”

Mỗi lần cha dượng tỉnh rượu, ông ta lại quỳ xuống van xin, cầu xin được tha thứ.

Và mẹ tôi… luôn luôn tha thứ.

Ngay cả lần đó khi ông ta sàm sỡ tôi trước mặt bà bà cũng tha thứ.

Bà nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng cuối cùng, bà vẫn tha luôn phần của tôi.

Vì cái gì chứ?

Tôi cười lạnh:

“Cho dù ổng có đánh c.h.ế.t mẹ thật, mẹ cũng sẽ tha thứ thôi nhỉ?”

Đầu dây bên kia, mẹ tôi lập tức sụp đổ, chửi rủa tôi là đứa vong ân bội nghĩa, là con sói mắt trắng không biết điều.

Sau đó… tôi cắt đứt liên lạc với họ.

Tự mình sống, bươn chải với đủ thứ việc làm thêm, dựa vào học bổng và vay vốn sinh viên tôi chật vật bước vào đại học.

Thời đại học, tôi luôn bị bạn cùng phòng cô lập chỉ vì... quá nghèo.

Năm hai, có lần một bạn bị mất sợi dây chuyền, và người bị nghi ngờ đầu tiên là tôi.

Vài cô gái vây lấy tôi, giữ chặt tay, rồi lục soát người tôi ngay giữa ký túc xá.

Cảm giác nhục nhã nhấn chìm tôi, lòng tự tôn cuối cùng cũng bị giẫm nát không thương tiếc.

Trong khoảnh khắc cận kề với sự sụp đổ, tôi chỉ có thể liên tục nhắc bản thân:

Mình chỉ là một sinh viên nghèo nếu đánh lại họ, mình thậm chí không có tiền mà đền viện phí.

Nếu bị trường đuổi học, tôi có thể sẽ mất luôn cơ hội có một công việc tử tế.

Chiều hôm đó, tôi đứng rất lâu trong hành lang, cúi đầu nhìn chiếc cổ áo bị xé toạc.

Ánh nắng ngoài trời đẹp đến lạ tôi có thể thấy cả những hạt bụi li ti bay trong không khí.

Nhưng trong mắt tôi, thế giới khi ấy tối đen không lối thoát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-anh-tro-lai/chuong-4.html.]

Tôi nắm chặt tấm danh thiếp trong tay trên đó là cái tên: Phó Minh.

Tháng trước, anh thay mặt công ty đến trường tôi quyên góp xây một toà nhà.

Trước khi rời đi, anh đưa cho tôi tấm danh thiếp ấy.

Tôi phải mất một lúc lâu mới điều chỉnh được cảm xúc. Cuối cùng, để mình bật khóc rồi bấm số gọi anh.

Tôi bắt chước giọng điệu của mấy cô bạn khi gọi điện cho bạn trai, vừa khóc vừa kể lể với anh như một đứa con gái bị tổn thương.

Anh đến rất nhanh.

Lái một chiếc Maybach sang trọng.

Và rồi, chuyện tưởng như có thể ép một sinh viên nghèo đến mức tìm đến cái chết… được giải quyết chỉ trong chốc lát.

Bạn cùng phòng bị nhà trường xử lý, phải cúi đầu xin lỗi tôi.

Họ không thật lòng họ chỉ khuất phục trước quyền lực và tiền bạc.

Chính lúc đó, tôi lần đầu tiên nhận ra một cách rõ ràng:

Có tiền, có quyền… thật sự rất tốt.

Về sau, Phó Minh thuê cho tôi một căn hộ nhỏ gần trường.

Chẳng bao lâu, tôi và anh bắt đầu mối quan hệ mập mờ ấy.

Thực ra, ban đầu anh không có ý gì với tôi cả việc đưa danh thiếp chỉ là vì anh muốn tài trợ việc học cho tôi.

Nhưng lúc ấy, tôi quá mệt mỏi, quá yếu đuối.

Tôi chỉ muốn có một điểm tựa, dù ngắn ngủi cũng được.

Sau khi tốt nghiệp, tôi có một công việc đủ để tự nuôi sống bản thân.

Nhưng tôi không rời xa anh.

Tôi đã quen sống cùng anh.

Dù tôi biết… tất cả rồi cũng sẽ không kéo dài mãi.

Tỉnh lại từ những ký ức cũ, tôi nhìn Phó Minh đang xoay xoay chiếc kẹp cà vạt giữa các đầu ngón tay.

Hình như… đó là mẫu mà hôm ấy tôi đã mua để tặng khách hàng.

Mèo Mun ngậm món đồ chơi, chạy lạch bạch đến trước mặt tôi.

Tôi quay người, đi về phía cửa phòng.

Nó nhanh chóng lon ton chạy theo.

Bỗng nhiên, giọng Phó Minh vang lên phía sau tôi:

“Hứa Nghênh…”

Anh… có thể nhìn thấy tôi rồi sao?

Tôi lập tức đứng sững lại, từ từ quay đầu.

Nhưng anh vẫn đứng trong bóng tối, khuôn mặt khuất dưới ánh đèn mờ, đang... bấm gửi một tin nhắn thoại.

“ ...Anh sẽ không kết hôn với người phụ nữ khác nữa. Em có thể quay lại không?”

Tôi lơ lửng trôi tới trước mặt anh, nhìn vào đôi mắt đen sâu hun hút nơi giấu đầy những cảm xúc phức tạp.

Nhưng giọng anh lại rất bình tĩnh:

“Cho anh thêm hai năm nữa, chỉ hai năm thôi. Khi đó sẽ không còn ai xen vào giữa chúng ta nữa.”

Tôi nhìn anh thật lâu, rồi khẽ thở dài.

Loading...