Chiêu Từ - 16

Cập nhật lúc: 2025-09-01 13:05:28
Lượt xem: 83

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

41.

Mùa đông, Thịnh Hoài Tu sửa sang hành cung để sang đó trú đông, mang theo Tiền thị cùng Hoàng hậu đang mang thai cùng.

Hắn lâu hỏi đến Ẩn Liêm viện, trong cung vì thế cũng trở nên lười nhác.

Cơm đưa đến khi thì lạnh, khi thì bớt một bữa.

Gió rét cận kề, Tùng Vũ hỏi cung nhân đưa cơm bao giờ mới phát than bạc.

Cung nhân lạnh:

“Ngươi còn tưởng đang ở Khôn Ninh cung ? Có than dùng lắm , còn đòi than bạc gì nữa. Bây giờ chủ tử nhà các còn là Hoàng thượng để nơi đầu tim nữa.”

Ta an ủi Tùng Vũ:

“Tim nhiều ngăn, đầu trái tim đó còn bao nhiêu mà.”

Tùng Vũ vẫn ủ rũ, :

Hạt Dẻ Rang Đường

“Nương nương, nô tỳ giọng điệu ý .”

Nàng chạy hỏi thăm tin tức từ Diệp thị vệ.

Mới rằng Tiền thị mới cung sủng ái, giữa lông mày và khóe mắt vài phần giống .

Nàng xuất cao, lúc cung chỉ phong Đáp ứng, nhưng đầu thị tẩm thăng lên Thường tại, nay dường như sắp phong Quý nhân.

Lúc mới , hận thù kéo dài lâu hơn tình yêu quá nhiều.

Ban đầu và Tùng Vũ quen với cuộc sống nơi lãnh cung.

Việc gì cũng chọn cái nhất, đó đồ trang sức bạc tiền mang theo trong hộp trang điểm chẳng còn bao nhiêu, mới muộn màng cảm nhận sự gian khó.

Chúng đành tự tay bện dây, thêu thùa, nhờ Diệp thị vệ mang ngoài bán.

Vốn định chia cho Diệp thị vệ năm phần mười, nhưng thành thật, chỉ lấy ba phần lợi nhuận.

Có việc , liền thể lấy đó của đút lót cho cung nhân, thật vất vả mới ít than sưởi.

Ta, Tùng Vũ và ma ma cùng quanh bếp than sưởi ấm.

Hơi thở phả một mảng trắng xóa.

Tùng Vũ ngẩn ngơ, tay suýt cho lửa, ma ma vỗ mạnh mới giật tỉnh .

Khuôn mặt nàng tràn đầy cô quạnh.

“Nương nương, Hoàng thượng thật sự còn quan tâm đến chúng nữa ?”

Ngực chua xót, lời cũng mang theo khựng khó xử:

“Hắn quan tâm quá nhiều thứ.”

Quan tâm quyền lực, quan tâm bách tính, quan tâm chính bản

Lại còn quan tâm đến - một kẻ đoạn tuyệt tình nghĩa với - là quá mệt mỏi ?

Thật đến lúc , cũng chẳng còn oán trách nhiều như .

Hắn từng từng đau lòng vì .

Có lẽ là thật.

Ta từng thấy nỗi khổ của , cũng như từng thấy rõ ác độc của Thẩm gia.

“Tùng Vũ, đừng nghĩ nữa.” Ta , “Hắn mới, chúng hà tất mê luyến chuyện xưa?”

Ma ma , thở dài một thật dài.

Ta ghé , mật ôm lấy bà:

“Chỉ tội nghiệp ma ma theo chịu lạnh lẽo ở nơi .”

Ma ma ném cuộn chỉ giỏ tre:

“Chủ tử tự lựa chọn, lão nô còn ?”

Ta ma ma vốn thể , nhưng bà vẫn từng rời bỏ.

Sau mới , nhi tử của bà từng việc trong Hầu phủ.

Tùng Vũ cũng ghé , gượng đùa giữa cảnh khổ:

“Vậy thì ba chúng cùng sống những ngày , còn hơn tất cả!”

42.

Giữa ngày đông lạnh buốt nhất, Tùng Vũ lên cơn sốt.

Đôi môi nàng nứt nẻ, sốt cao đến mê man, nắm c.h.ặ.t t.a.y ma ma mà gọi mẫu .

Thuốc mua về đó uống mấy thang nhưng chẳng tác dụng.

Giờ đây hình nhỏ bé của nàng vùi mấy lớp chăn bông, gương mặt đỏ rực như rỉ máu, mỗi thở đều nóng rát khiến sợ hãi.

Ma ma :

“Uống thuốc vô dụng, mời thái y đến mới .”

Ta chẳng kịp áo, ôm lấy hộp trang sức lao cửa lớn Ẩn Liêm viện, đập cửa gọi Diệp thị vệ.

Tất cả trang sức bạc tiền đều nhét qua khe cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chieu-tu/16.html.]

Ta cầu xin :

“Tùng Vũ phong hàn, xin ngươi mời một vị thái y tới đây.”

Diệp thị vệ thấy hoảng hốt như , nhận bạc, vội vàng chạy .

Ta trở về khoác tạm chiếc áo cừu, chờ lâu trong sân.

Trong lòng hoảng loạn, tay chân đông cứng như sắt lạnh, cuối cùng mới trông thấy bóng dáng .

Mắt sáng lên, bước nhanh tới, qua khe cửa cố phía .

nét mặt Diệp thị vệ ủ rũ.

Hắn :

“Nương nương, thái y nào chịu đến.”

Ta tin nổi:

“Sao thể chứ!”

Thì lúc tới viện Thái y, trùng hợp gặp Lý Tế An dẫn cung nữ đến lấy thuốc cho Thái hậu.

Diệp thị vệ nóng lòng, thẳng là ở Ẩn Liêm viện bệnh, cần thái y gấp.

Vị thái y trực ban vốn định , nhưng Lý Tế An ngăn .

Nàng :

“Hôm nay Thái hậu phát chứng đau đầu, đại nhân nên lập tức đến Từ Ninh cung .”

Thái y do dự, Lý Tế An bình thản :

“Ẩn Liêm viện và Từ Ninh cung, bên nào nhẹ bên nào nặng, đại nhân ắt hẳn phân rõ .”

Cuối cùng, Diệp thị vệ chẳng mời một vị thái y nào, tất cả đều Lý Tế An đưa về Từ Ninh cung.

Hắn chỉ mang về một thang thuốc.

Ta cho Tùng Vũ uống, nhưng cũng như một giọt nước rơi sông, vô dụng.

Nửa đêm, Tùng Vũ tỉnh táo đôi chút.

Đôi mắt sưng đỏ cố gắng mở , gọi:

“Tiểu thư.”

Ta rưng rưng quỳ xuống đất, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

Ta :

“Ta ở đây, Tùng Vũ, ngươi cố chịu thêm một chút, sẽ cầu Hoàng thượng, sẽ cầu Thái hậu, ngươi đừng ngủ ?”

Tùng Vũ chỉ lắc đầu.

Có lẽ sốt lâu, thể nóng rực, nàng thấy lạnh.

Tùng Vũ khẽ :

“May mà bây giờ chỉ là nô tỳ bệnh, nương nương.”

“Nương nương, mạng quan trọng hơn cốt khí.”

“Người đừng ở Ẩn Liêm viện nữa, hãy ngoài .”

43.

Tùng Vũ .

So với Chu Nhược còn bi thảm hơn, kéo lê lên xe gỗ chở ngoài.

Họ sợ bệnh phong hàn lây lan, đem bộ đồ đạc của nàng , đốt sạch.

Một thái giám cửa phun một bãi nước bọt:

“Thật xúi quẩy.”

Giọng lớn, nhưng vặn lọt tai .

Ta thẳng lưng bọn họ, mặt buồn vui.

Ta gọi một tiếng, đầu .

Một khuôn mặt hết sức tầm thường, chằm chằm lâu, khiến sợ hãi, lúng túng bỏ chạy gần như mất hồn.

Ngày hôm , chim én đưa tin, như thường lệ là báo bình an.

Ta thêm tin Tùng Vũ mất, ghi một hàng chữ: Hành cung săn, chó dại cắn .

Mỗi năm mùa đông, Thịnh Hoài Tu đều tới Tràng Sơn vây săn luyện binh, quan theo hầu, Diệp gia quan trong kinh tất nhiên cũng .

Trong đội ngũ những chuyên huấn thú, dắt chó săn, chim ưng trợ săn.

Ta nhớ đây Tứ thúc từng quen một trong đó, vốn là môn khách của Diệp gia.

Chim én sải cánh bay khỏi mắt , chỉ còn một chấm đen nhỏ dần biến mất nơi chân trời.

Ma ma hỏi:

“Nương nương, định ngoài ?”

Ta : “Đợi tin tức .”

 

Loading...