Chiếc Váy Khóc Than - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-01 17:00:38
Lượt xem: 396

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mười hai năm trôi qua, chớp mắt bước năm cuối cấp ba. Do chính sách thi đại học, cần trở về nơi đăng ký hộ khẩu thường trú để tham gia kỳ thi đại học.

Tối ngày lên đường, thấy bố thì thầm chuyện trong phòng ngủ.

"Về đó thật sự chứ?"

"Chắc , lâu như mà."

"Em lo lắng là..."

Giọng phía quá nhỏ, rõ.

Trong đầu dần hiện lên khuôn mặt của một cô bé sáu tuổi.

Khuôn mặt cô mờ nhạt rõ ràng, chỉ màu váy vàng nhạt vẫn tươi sáng như xưa.

Trở về ngôi làng cũ xa cách bấy lâu. Trên con đường ở đầu làng, vẫn như trong ký ức, tụ tập chuyện.

chỉnh chiếc váy đang mặc, đó cùng bố bước xuống xe.

Một phụ nữ tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn đột nhiên kéo : "Hiểu Tuệ? Hiểu Tuệ!"

giật , kỹ mới nhận đây chính là của Trương Hiểu Tuệ.

"Hiểu Tuệ của về !"

ôm sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem.

thờ ơ trêu chọc: "Dì Trương , con gái dì c.h.ế.t lâu , đây là Khương Thanh mà."

, tay vẫn dùng hết sức nắm chặt vạt váy của .

"Đây chính là con gái , chính là con gái , bà xem chiếc váy vàng , chính mua cho con bé."

"Xin , xin , bà phát bệnh ." Một đàn ông trông cũng già dặn nhanh tới kéo bà .

Ông thấy bỗng sững sờ: "Thanh Thanh về ?"

gật đầu, cảm thấy ngạc nhiên. Bố của Trương Hiểu Tuệ và bố trạc tuổi , nhưng giờ đây khi họ cạnh trông như hai thế hệ. Chắc là nỗi đau mất con suốt những năm qua khiến một trở nên điên dại, một thì già nua như ông lão.

Ông , vành mắt nhanh chóng đỏ hoe: "Nếu Hiểu Tuệ còn sống thì chắc cũng cao bằng con ."

Nhắc đến Hiểu Tuệ, khí lập tức trở nên nặng nề. Chỉ một giọng ậm ừ, là lạ vang lên, ăn nhập với .

theo tiếng động, ngờ là Triệu Ngốc. 

Năm đó kết án 10 năm, tính thì tù hai năm . Anh cũng ngốc hơn . nhớ hồi nhỏ bao giờ nhận nhầm và Trương Hiểu Tuệ. bây giờ và vẫy tay về phía : "Hiểu Tuệ, Hiểu Tuệ!"

Anh là hung thủ, đương nhiên thể bắt chuyện với , huống hồ hai tay còn đang Hiểu Tuệ nắm chặt.

Mẹ dịu giọng an ủi bà cố sức gỡ tay bà , đó đẩy về phía : "Thanh Thanh, ở đây chuyện gì của con, con về nhà ."

ngoan ngoãn gật đầu, xuyên qua đám đông về nhà. Khi ngang qua một cây hòe lớn, gốc cây một ông lão tóc bạc phơ đang . Đây là lão Hứa, cha của trưởng thôn, năm rời thì ông đón sinh nhật 80 tuổi, năm nay 92 tuổi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-vay-khoc-than/chuong-2.html.]

Hồi nhỏ ông luôn nhầm lẫn và Trương Hiểu Tuệ. Bây giờ thấy , ông càng giật : "Cô là ai?"

còn kịp trả lời thì thấy cổ ông cứng đờ, ngã vật xuống đất, miệng ông vẫn lẩm bẩm: "Hiểu Tuệ! Hiểu Tuệ! Con bé trở về!"

Mấy vội vàng xúm cấp cứu bằng cách day nhân trung.

yên tại chỗ, cảm thấy hơingượng ngùng, ngờ mới về ngày đầu gặp nhiều chuyện như .

kéo vali nhanh chân về nhà. Đến cổng nhà mới phát hiện, Triệu Ngốc vẫn luôn theo .

khó chịu nhíu mày: "Anh theo gì?"

Những năm qua, chắc hẳn sống khổ sở. Trước , dù thế nào thì vợ chồng lão Triệu cũng để thiếu ăn thiếu mặc, quần áo cũng mấy ngày một . Đâu như bây giờ, gầy như cây tre, quần áo rách rưới tả tơi, trông như mấy trăm năm giặt. Không cần gần cũng thể ngửi thấy một mùi hôi nồng nặc.

Triệu Ngốc ghét bỏ nên lùi một chút. Hai tay lo lắng xoa xoa quần áo: "Hiểu Tuệ, ... Đừng sợ!"

"Sao, sợ oan hồn của Hiểu Tuệ đến đòi mạng ?"

lạnh một tiếng, nặng nề đóng sầm cửa .

Mười mấy năm về, bụi bặm trong nhà bám thành một lớp dày đặc. Sau khi vất vả dọn dẹp sạch sẽ, trời chập tối.

Bố vẫn về. rảnh rỗi việc gì nên định dạo quanh làng một chút. mở cửa , giật vì một bóng đang cuộn tròn cửa.

"Sao vẫn còn ở đây?"

vỗ vỗ ngực.

Triệu Ngốc gãi đầu: "Hiểu Tuệ..."

"Im miệng!" trừng mắt , cái tên Hiểu Tuệ từ miệng .

Anh hiểu ý nên ngậm miệng.

kìm hỏi: "Anh đói ?"

Anh cúi đầu vò vạt áo: "Đói."

"Đói thì cút về nhà ăn cơm !" gào lên.

Khiến run lên bần bật, cũng lắp bắp: " sợ... Sợ sợ sợ cô xảy chuyện."

"Đồ quạ đen."

là một bình thường, thể xảy chuyện gì chứ. hiểu, vẫn cố chấp lẽo đẽo theo . đuổi mấy nên đành mặc kệ.

Trên đường, gặp một đàn ông đeo kính, trông vẻ lịch thiệp: "Cô là... Khương Thanh?"

nghiêng đầu đ.á.n.h giá một lúc lâu, đó mới ngập ngừng hỏi: "Hứa Ninh?"

"Là . Lâu gặp."

 

Loading...