Chiếc Quạt Xương - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-06-27 12:49:48
Lượt xem: 542
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong phòng than lửa cháy ngùn ngụt, hơi ấm ập đến, ta hé nửa cánh cửa nhìn ra ngoài, toàn bộ khuôn mặt Dung Cảnh chìm vào màn đêm không nhìn rõ thần sắc.
Dung Cảnh quỳ suốt một đêm.
30
Cốt Cơ tỉnh lại bảy ngày sau đó, trong phòng nồng nặc mùi thuốc.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, thoát c.h.ế.t trong gang tấc, cố nặn ra một nụ cười gượng gạo với Dung Cảnh, "Chuyện này không trách Dung Cảnh ca ca, là muội ngu ngốc."
Dung Cảnh đứng trước trường kỷ, cụp mắt không nói gì, im lặng hồi lâu mới nghiêm túc nói, "Sẽ không có lần sau nữa."
Kể từ đó, bất kể Cốt Cơ ở đâu, Dung Cảnh luôn vô thức nhìn qua một cái.
Bình thường ta và Dung Cảnh, Cốt Cơ không ở cùng một chỗ, khi họ tu luyện, ta liền chạy lung tung trong sân sau.
Chạy mệt rồi, ta ngồi trên bậc thang dài, nhìn xuống núi.
Bậc thang dài này xây rất cao, phải leo rất lâu mới lên được, nhưng cũng nhìn rất xa.
Từ sau khi Cốt Cơ xảy ra chuyện, ta đã rất lâu không xuống núi rồi.
Ta hơi ngửa người ra sau, dựa vào bậc thang dài nhìn về phía xa.
Đã lâu không gặp thiếu niên đó rồi, không biết y còn có đợi ta không.
Ta thở dài, chán nản vẫy vẫy đầu cỏ trong tay, ngẩng đầu lên lại thấy Dung Cảnh.
Hắn ta mày mắt thanh tú, hỏi, "Đang làm gì vậy."
Ta tiện tay chỉ một cái, "Ngắm trăng."
Dung Cảnh nhìn theo hướng ta chỉ, chỉ thấy bầu trời đầy ráng chiều, ánh hoàng hôn chói mắt, hắn ta nhướng mày, "Ngắm trăng sao?"
"Chờ một lát là trăng sẽ lên thôi."
"Thật sao?"
Ta kinh ngạc nhìn một cái, hiếm khi thấy Dung Cảnh không có Cốt Cơ bên cạnh.
Dung Cảnh trông không khác mấy so với lần đầu gặp mặt, nhưng giữa mày mắt lại thêm một nét kiên nghị, không còn là thiếu niên thân hình mảnh khảnh ngày đó.
Ta nhìn thất thần, Dung Cảnh chợt nghiêng đầu qua, khẽ nói, "Dung Đào, ngươi muốn xuống núi không?"
Ta ném đầu cỏ đi, thành thật nói, "Đã lâu rồi không xuống núi."
"Ngươi muốn không?"
"Hơi muốn."
Dung Cảnh không nói gì, cũng thuận thế ngồi xuống, nhìn xuống chân núi.
Mãi lâu sau mới nói, "Tháng sau đi."
"Tháng sau ta đưa ngươi xuống núi xem sao."
31
Chưa đợi đến tháng sau, ta đã sắp bị đuổi xuống núi.
Chuyện của Cốt Cơ lần trước không biết bị ai tiết lộ ra, càng ngày càng lan rộng, ta trở thành người mang tai ương.
Niệm Minh Sơn không còn giữ ta nữa.
Sắc mặt Dung Cảnh đanh lại, che ta sau lưng, cùng đứng trước mặt ta, còn có Cốt Cơ.
Dung Cảnh nhàn nhạt từ chối, "Chuyện này ta tự có quyết định, không làm phiền các Sư thúc lo lắng."
Cốt Cơ cũng theo đó chắn trước mặt ta, chuông ở thắt lưng leng keng vang, phụ họa nói:
"Dung Cảnh ca ca nói đúng, Sư thúc đừng nghe lời gièm pha."
Sắc mặt Sư thúc âm trầm, ông ta hất tay áo đi vào trong điện, giận dữ nói, "Các ngươi đi theo ta."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cốt Cơ liếc nhìn Dung Cảnh, lại liếc nhìn Sư thúc, cuối cùng cũng đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-quat-xuong/chuong-9.html.]
Dung Cảnh vỗ nhẹ trấn an ta, "Đừng sợ."
"Ta không sợ." Ta kéo tay áo Dung Cảnh, "Trên núi dưới núi đều như nhau, ta xuống núi là được."
Dung Cảnh sắc mặt phức tạp nhìn ta một cái, không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt hắn ta lẫn quá nhiều cảm xúc, ta không hiểu.
32
Ta một mình đợi bên ngoài điện, đợi đến khi trời sáng rõ mồn một, trong điện mới truyền ra tiếng động.
Cửa điện mở ra, người đầu tiên bước ra là Cốt Cơ.
Nàng ta đứng ở cửa nhìn ta, thần sắc khó tả sự quái dị, chiếc chuông trong tay rung lắc loạn xạ không theo quy tắc nào, đây là biểu hiện của sự bực bội của nàng ta.
Ta theo bản năng nhìn về phía sau nàng ta, không thấy Dung Cảnh.
Khi Cốt Cơ đi ngang qua ta, ánh mắt như có như không quét qua, rồi khẽ cười lạnh.
Ta cụp mắt, tim đập rất nhanh, như thể có chuyện gì đó sắp xảy ra mà không thể kiểm soát được.
Lại đợi nửa hồi, Dung Cảnh mới từ từ bước ra, hắn ta cười nói, "Đợi ở đây làm gì, về ngủ đi."
Thường ngày giọng điệu hắn rất nhàn nhạt, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta yên tâm lạ thường.
"Không cần lo lắng." Dung Cảnh từ từ nói, "Ta đã có thể đưa ngươi lên núi, thì cũng có thể bảo vệ ngươi chu toàn."
33
Dung Cảnh có chuyện giấu ta.
Ta có rất nhiều điều muốn hỏi, Dung Cảnh không cho ta cơ hội.
Ban đêm ta trằn trọc khó ngủ, hoảng hốt bất an, dứt khoát mặc quần áo ra ngoài.
Màn đêm mịt mùng, tĩnh mịch không tiếng động, không khí lạnh lẽo, hít một hơi liền xuyên thấu tứ chi.
Ta siết chặt cổ áo, xách đèn leo lên đỉnh núi, ngồi trên bậc thang dài, chống cằm nhìn xuống.
Ngoài một chút ánh sáng từ chiếc đèn lồng, bốn phía ta đen như mực, gió lạnh thổi qua, ta nhìn chằm chằm vào khoảng không đen kịt dưới núi, có chút phiền muộn.
Không biết thiếu niên đó còn có đợi ta không.
Không nhớ rõ khi nào quen biết y nữa, dường như y xuất hiện một cách lặng lẽ, đợi đến khi ta nhận ra thì y đã ở bên ta rất lâu rồi.
Ta thậm chí còn không rõ thân thế của y, chỉ nhớ y nói rất ít, làm rất nhiều.
Ta từng hỏi tên y, y chỉ đáp tùy ngươi.
Ta không nghĩ ra cái tên nào hợp để gọi y, càng không muốn quá tùy tiện, đành gác lại.
Ta thổi tắt đèn lồng, nửa nằm trên bậc thang dài, lặng lẽ hứng gió lạnh, ánh mắt chợt nhìn thấy một vệt sáng dưới núi, từng chút một dần dần di chuyển lên trên.
Dung Cảnh xách đèn lồng, từng bước một leo lên bậc thang dài, hắn ta dừng lại ở bậc thang cách ta vài bước, ngẩng mắt nhìn ta, ánh nến phản chiếu lên mặt, hắn khẽ nhướng mày.
"Đoán là ngươi sẽ ở đây."
Hắn ta thổi tắt đèn lồng, rồi cũng thuận thế ngồi xuống, "Đang nghĩ gì vậy?"
Ta chống người nhìn hắn, "Các ngươi có chuyện giấu ta."
Dung Cảnh gật đầu thừa nhận, "Đúng vậy, nhưng không phải chuyện lớn gì."
Hắn ta ngẩng đầu đưa cho ta một lá bùa, bảo ta cất giữ cẩn thận, ta cúi mắt nhìn lá bùa đó, trên đó chữ đỏ rực rỡ chói mắt, không phải chu sa mà là... m.á.u người.
Lá bùa này được vẽ bằng m.á.u tươi, ta ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn, Dung Cảnh nhướng mày,
"Nhiều lá bùa ở Niệm Minh Sơn đều được vẽ bằng m.á.u tươi, không có gì là hiếm lạ đâu, ngươi cứ yên tâm cất giữ đi."
34
Từ đêm đó, ta không còn thấy Dung Cảnh nữa.
Cốt Cơ cũng như biến mất, lòng ta ngày càng bất an.
Ta từng đưa tín vật nhờ Dung Cảnh thay ta xuống núi tìm thiếu niên, để bảo đảm an toàn.