CHIẾC NHẪN VÀNG GIA TRUYỀN, CON DÂU MUỐN TÔI BÁN LẤY TIỀN - 1
Cập nhật lúc: 2025-10-22 11:16:45
Lượt xem: 64
Giá vàng tăng chóng mặt, con dâu bảo giao hết bộ vàng bạc trang sức để cô mang bán lấy tiền.
Nghĩ đến chuyện vợ chồng nó cũng dễ dàng, mang hết chỗ vàng tích góp bao năm qua đưa cho cô , chỉ giữ một chiếc nhẫn vàng để khi mất.
Chiếc nhẫn đó nhiều nhất cũng chỉ hai gram, chẳng bán bao nhiêu, nhưng là tất cả ký ức và tình cảm của dành cho .
Không ngờ con dâu chiếc nhẫn tay bật lạnh: “Ai cho bà cái nhẫn hả? Là gã đàn ông nào tặng mà bà tiếc, nỡ đưa cho ?”
“Một gram vàng giờ là chín trăm, hai gram ít nhất cũng một ngàn tám. Đã tiếc cái nhẫn đó thì tháng bớt luôn một ngàn tám tiền sinh hoạt!”
“Dù bà lo cơm gạo, gì cái khổ của trong nhà!”
sang con trai, nó lạnh giọng hùa theo: “Một tháng hai trăm tệ sinh hoạt phí là quá đủ . Đồng nghiệp còn bảo, họ chẳng những lấy tiền con, mà còn hàng tháng gửi tiền ngược kìa!”
Thì so với việc chẳng giữ thứ gì cho , điều họ thích hơn là — thỉnh thoảng “trợ cấp” thêm.
Cũng thôi.
, lập tức khóa thẻ lương hưu giao cho con dâu, đến trung tâm môi giới nhà đất đổi luôn thẻ nhận tiền thuê nhà.
–
Thấy rút vàng bạc trang sức, con dâu tên Nguyễn Đường càng nổi giận:
“Bà điếc ? hiểu hả? Giờ là lúc giá vàng cao nhất, nếu bán ngay, ít nhất lỗ mất nửa đấy!”
“ với Chương Trình lương cao, mỗi tháng còn gửi cho bà hai ngàn tệ tiền sinh hoạt. Không tính toán kỹ thì sống nổi?”
con ch.ó mà cô từ “mẫu giáo thú cưng” đón về, túi đồ ăn cho ch.ó mà giúp cô nhận hộ, cơn giận kìm nén bao lâu trong bùng nổ:
“Học phí cho ch.ó mỗi tháng còn hơn hai ngàn, kể thức ăn nhập khẩu và đồ bổ dưỡng nó ăn hằng ngày! Sao đến lượt thì ‘tính toán kỹ’?”
Nguyễn Đường đỏ mắt: “Đồ già c.h.ế.t tiệt! Ý bà là gì? mà, bà ghen ghét chịu nổi khi thấy và con trai bà hạnh phúc!”
“Trước bảo bà đón con trai học về, bà kiếm cớ trốn tránh; khi nhờ bà chải lông, lau m.ô.n.g cho con , bà như sỉ nhục.”
“Đừng tưởng mưu đồ của bà. Bà đuổi con khỏi nhà để bắt đẻ cháu trai cho bà, đúng ? cho bà , sinh con! Bà bế cháu thì kiếp !”
Chương Trình lập tức ôm chặt lấy Nguyễn Đường:
“Bảo bối, em ? Khóc tim đau quá. Ngoan nào, đừng nữa, giúp em giải quyết.”
Nguyễn Đường tủi lau nước mắt chiếc sơ-mi trắng của chồng, môi chu :
“Em mặc kệ, lúc cầu hôn em hứa sẽ xem Hắc Hổ (tên con chó) như con ruột. Giờ nó chỉ học, ăn chút đồ nhập khẩu mà cũng lên mặt dạy đời!”
Chương Trình vỗ nhẹ lưng cô , sang , trong mắt là khó chịu:
“Mẹ! Mẹ hết chuyện ? Chúng con đủ mệt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chiec-nhan-vang-gia-truyen-con-dau-muon-toi-ban-lay-tien/1.html.]
“Đường Đường bán vàng cũng vì cái nhà thôi. Chỉ là một cái nhẫn, cần gì quá lên?”
“Hơn nữa, Hắc Hổ quan trọng với cô thế nào chẳng ? Người lớn mà còn so đo với chó, thiên hạ c.h.ế.t!”
so đo với ch.ó ?
Cả đời chịu khổ, vì sợ con cái vất vả nên từ lúc Nguyễn Đường về dâu, cần họ mở lời, đưa luôn thẻ nhận tiền thuê nhà cho cô .
Sau đó, con trai bảo tiền thuê chỉ chuyển mỗi quý một , bọn trẻ tiêu xài kế hoạch, khi đói khi no, cầu xin đưa cả thẻ lương hưu.
Ngày ngày nấu cơm, quét dọn, giặt giũ, bận rộn như con .
Vừa chút rảnh dắt ch.ó dạo.
Mùa hè ch.ó rụng lông, chải lông, nấu ăn cho nó, trông nó uống đồ bổ đúng giờ.
Sau Nguyễn Đường ai ch.ó cũng “ học mẫu giáo” nên nằng nặc bắt gửi Hắc Hổ học, bảo thể để con thua ngay từ vạch xuất phát.
Cái “mẫu giáo” đó học phí bốn ngàn tám một tháng, đến đường xa mười cây .
thẳng: “Đường Đường , lái xe, là đợi khi nào tiện hơn hẵng gửi?”
Cô nổi cáu: “Không lái xe mà tự hào hả? Nếu hồi trẻ bà chịu học, giờ khổ thế !”
“Thôi, hỏi , giờ loại xe ba bánh đạp chân chạy trong thành phố. Sau bà cứ đạp nó đón con .”
Hắc Hổ nặng hơn sáu mươi cân, mà học cách nhà mười cây , ngày nào cũng đạp bốn mươi cây về.
, nhưng ánh mắt cầu khẩn của con trai, c.ắ.n răng gật đầu.
Ai ngờ, càng nhịn, càng dung túng hai con sói trắng mắt.
chẳng buồn cãi nữa, cầm đống vàng lên thẳng cửa.
Nguyễn Đường giậm chân: “Chương Trình! Anh kìa!”
Thấy thèm đáp, Chương Trình cũng nổi nóng, kéo mạnh tay :
“Mẹ ? Đưa nhẫn cho Đường Đường, xin cô với Hắc Hổ mau lên!”
Sức nó mạnh đến nỗi tay đau rát, nước mắt kìm nén bao lâu trào , giọng nghẹn ngào:
“Chương Trình, cái nhẫn đó là di vật ngoại bà con để cho !”
Vẻ mặt nó thoáng chốc hoảng hốt, sang Nguyễn Đường cầu cứu.
Nguyễn Đường bĩu môi: “Con mụ hồ ly già! Bà gì? Chẳng trách ai cũng con nhà đơn thì nên lấy.”