Chỉ Thích Thôi Là Chưa Đủ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2025-02-09 05:46:15
Lượt xem: 745
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi thắc mắc: "Ý cậu là gì?"
Giang Chiếu lắc đầu không nói gì.
Ba ngày sau tôi mới biết ý cậu ấy là gì.
Giang Chiếu tuyên bố giải nghệ.
Tôi tức giận gọi điện mắng cậu ấy: "Tại sao lại giải nghệ?! Cậu còn trẻ, sự nghiệp còn dài, giữ vững phong độ như hiện tại, giành thêm chức vô địch nữa cũng không phải là không thể!"
Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng cười nhẹ: "Giản Hoà, cuộc đời luôn phải có sự lựa chọn."
"Tôi chọn chị."
"Tôi đã giành được chức vô địch rồi, không còn gì hối tiếc nữa, giống như chị chuẩn bị theo đuổi những giấc mơ khác vậy, tôi cũng chuẩn bị theo đuổi những giấc mơ khác."
"Vậy Giản Hoà, câu trả lời của chị là gì? Bây giờ câu trả lời của chị có ý nghĩa rồi, có thể nói cho tôi biết không?"
Tôi cầm điện thoại, đột nhiên bật cười: "Được."
"Vì anh đã giúp em biến ước mơ thành hiện thực, nên em cũng sẽ giúp anh biến ước mơ thành hiện thực."
Ngoại truyện - Tống Tranh
Lần đầu tiên gặp Giản Hoà, cô ấy mới 22 tuổi.
Mái tóc đen dài ngang eo, đôi mắt trong sáng.
Một cô gái xinh đẹp như trăng rằm.
Ngày nào cô ấy cũng đến quán net xem tôi cày rank.
Cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đứng sau lưng tôi.
Cô ấy thường mang canh gà hầm và những món ăn ngon đến cho tôi.
Cô ấy nói với vẻ mặt buồn bã: "Hay là cậu ăn đi, hôm nay tôi nấu nhiều quá."
Nhưng trong canh gà có cả đùi gà và cánh gà.
Sao lại có thể là phần thừa ăn không hết được chứ?
Ở nhà tôi chưa bao giờ được ăn đùi gà và cánh gà.
Lúc đầu tôi lạnh lùng từ chối, cô ấy cũng không tức giận, quay sang đưa cho người khác.
Sao cô ấy có thể như vậy chứ?!
Rõ ràng là cho tôi mà.
Sau đó, một ngày nọ, cô ấy đột nhiên nghiêm túc hỏi tôi: "Cậu có muốn theo tôi đi thi đấu chuyên nghiệp không?"
"Tôi làm huấn luyện viên cho cậu."
Cô ấy nói với tôi rất nhiều về chế độ đãi ngộ, về triển vọng tương lai.
Thực ra tôi chỉ muốn hỏi một điều.
Ở đó có được ăn canh gà và đùi gà hàng ngày không.
Tôi thích Giản Hòa.
Tôi đã biết điều đó từ rất lâu rồi.
Nhưng tôi cũng biết cô ấy không coi tôi là đàn ông.
Không sao, thời gian trôi đi, tôi sẽ lớn lên thôi.
Tôi có thể chờ.
Nhưng chờ mãi chờ mãi, cô ấy nói nếu vô địch thì cô ấy sẽ giải nghệ.
Vậy còn tôi thì sao?
Giản Hòa, còn tôi thì sao?
Chị không cần tôi nữa sao?
Tôi không muốn cô ấy rời đi.
Giản Hòa không được rời đi.
Tôi không tin Giản Hòa không có chút tình cảm nào với tôi, để thử cô ấy, tôi nói với cô ấy tôi đang yêu.
Thực ra không phải, chỉ là cô gái đó cứ bám theo tôi thôi.
Chỉ vì cô ấy có vài phần giống Giản Hòa nên tôi mới kiên nhẫn nói vài câu với cô ấy.
Nhưng Giản Hòa không có phản ứng gì.
Sao lại như vậy chứ.
Sau đó tôi say rượu, nhầm Tiểu Chu là Giản Hòa và hôn cô ấy.
Nhưng Giản Hòa chỉ cười nói: "Vậy thì cậu phải trân trọng Tiểu Chu, đừng phụ lòng người ta."
Giản Hòa, sao chị không tức giận chứ.
Sao chị có thể không yêu tôi chứ.
Nhưng ngay cả khi Giản Hòa không yêu tôi, tôi cũng không muốn mất cô ấy.
Vì vậy, tôi cố tình thua cuộc.
Cô ấy còn cố nén nỗi buồn để an ủi tôi: "Không sao đâu, không phải lỗi của cậu."
Là lỗi của tôi mà, Giản Hòa, chị mắng tôi đi.
Chị mắng tôi đi.
Tôi nói với cô ấy tôi cố tình thua.
Cuối cùng cô ấy cũng thay đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-thich-thoi-la-chua-du/chuong-9.html.]
Nhưng tôi không ngờ, một người vốn dịu dàng mềm mỏng như vậy, một khi đã nhẫn tâm thì sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Sau đó, bên cạnh cô ấy đã có người mới.
Tôi nói: "Giản Hòa, tôi mong các chị có thể chiến thắng."
"Mong chị có thể hoàn thành ước mơ của mình."
Như vậy cô ấy sẽ rời đi.
Mày đứng bên cạnh cô ấy có ích gì?
Cuối cùng cô ấy vẫn sẽ bỏ mày mà đi thôi?
Nếu người có thể khiến cô ấy hạnh phúc không phải là tôi, tôi thà để mọi người cùng đau khổ.
Ngoại truyện - Giang Chiếu
Thời gian học đại học ở nước ngoài rất nhàm chán.
Người dân nước M dường như bẩm sinh đã kiêu ngạo ngạo mạn.
Dù tôi không làm gì, tôi vẫn bị người ta khinh thường.
Vì không cần giao tiếp xã hội, tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Tôi bắt đầu xem một số trận đấu tùy ý để g.i.ế.c thời gian.
Lần đầu tiên xem trận đấu của Giản Hoà, tôi nghĩ, sao tuyển thủ này lại kém cỏi như vậy.
Quả nhiên sau trận đấu, cô ấy bị mắng chửi thậm tệ.
Thực ra tôi có thể hiểu tại sao họ lại mắng cô ấy.
Nhưng tại sao lại phải dùng giới tính để tấn công cô ấy.
Giới tính nữ không phải là một điểm có thể tấn công.
Kỷ lục xếp hạng tài khoản cá nhân của cô ấy vẫn liên tục được cập nhật.
Đã mười bốn giờ rồi.
Cô ấy thực sự rất muốn thắng.
Tôi bắt đầu vô thức chú ý đến các trận đấu của cô ấy.
Dần dần bắt đầu cổ vũ cho mỗi chiến thắng của cô ấy.
Cũng bắt đầu quen với việc ở bên cô ấy sau những đêm thua cuộc xếp hạng đơn.
Bởi vì tôi thực sự biết cô ấy đã nỗ lực như thế nào để giành chiến thắng, nên khi cô ấy nói vì đam mê, tôi mới cảm thấy chấn động.
Đột nhiên tôi thấy hứng thú với các trận đấu của KOL.
Nếu có thể thi đấu cùng cô ấy, hẳn sẽ rất vui.
Nhưng đến năm tôi trở về nước, cô ấy đã giải nghệ được hai năm rồi.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Đúng vậy, với tài năng như vậy của cô ấy, trên đấu trường này thực sự quá khó khăn.
Tôi vốn tưởng từ đó về sau cô ấy sẽ từ bỏ đam mê, trở về với cuộc sống bình thường.
Tôi không nói rõ cảm giác trong lòng mình, chỉ lạnh nhạt nghĩ rằng, cũng chỉ đến thế thôi.
Nhưng không ngờ ba tháng sau, trong giải đấu quán net, tôi lại thấy cô ấy dẫn theo những người khác tham gia thi đấu.
Nụ cười của cô ấy vẫn rạng rỡ như vậy, cô ấy nói: "Xin chào mọi người, tôi là huấn luyện viên của UG, Giản Hoà."
Huấn luyện viên?
Sao cô ấy lại như đang tỏa sáng vậy?
Huấn luyện viên, tôi cũng muốn thi đấu.
Đó chỉ là đội tạm thời của giải đấu quán net, tôi sẽ sớm có thể đợi được cơ hội gia nhập.
Nhưng lần chờ đợi này, đợi một cái là đã ba năm.
Nhưng không sao, tôi luôn rất kiên nhẫn.
Chỉ là một khi tôi nắm bắt được cơ hội, tôi sẽ không bao giờ buông tay.
- Hết -
👋💖 Bộ này cũng hay lắm nè ní ơi:
Đêm trước lễ cưới, tôi tình cờ phát hiện một bảng biểu trong máy tính của Kỷ Thanh.
Bên trong, anh ta ghi đầy đủ thông tin về những cô gái mình từng hẹn hò.
Ở cột ghi về tôi, anh ta viết: "An phận thủ thường, thích hợp kết hôn."
Còn ở cột của mối tình đầu, anh ta viết: "Em là cánh chim trời, hãy kiêu hãnh bay về phương xa."
Kỷ Thanh nói, anh ta sẽ không cưới cô ấy.
Bởi vì làm vợ anh ta, sẽ phải lo toan cơm ba bữa, chăm sóc gia đình, nuôi dạy con cái và hầu hạ cha mẹ chồng.
Anh ta không nỡ để cô ấy gánh vác những điều đó.
Tôi không khóc, cũng không làm ầm lên.
Ngày hôm sau, tôi quay lại đài truyền hình.
Kỷ Thanh không biết rằng, tôi cũng có một bảng biểu.
Đó là đơn xin điều chuyển công tác sang châu Phi làm phóng viên chiến trường.
Người tôi thật sự yêu vẫn còn ở đó.
Tôi muốn đi tìm anh ấy về.
“Xin Lỗi, Anh Cũng Chẳng Phải Của Báu Gì!” trong nhà tui nhaaa