Lão già và hai viên cảnh sát đang đứng ở khu vực thang máy nói chuyện gì đó. Có vẻ như vụ việc đã gần được giải quyết xong xuôi.
Lão ta chắp tay, cúi gập người, liên tục xin lỗi cảnh sát.
Một viên cảnh sát một chân đã bước vào thang máy, lắc đầu nói: "Sau này đừng làm thế nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm!"
Lão già vội vã gật đầu: "Chắc chắn rồi! Hôm nay tôi uống hơi nhiều, tuyệt đối sẽ không có lần sau!"
Tôi vừa định tiến lại hỏi cho rõ ngọn ngành thì một bóng người đã chặn trước mặt tôi: "Sao em lại đến đây? Đêm hôm không ở nhà ngủ đi?"
Là con trai của ông ta, Triệu Thành Tài, chồng của chị tôi.
Anh ta vẫn còn mặc đồng phục lao động, có vẻ như vừa chạy từ nhà máy về.
Tôi lờ anh ta đi, gạt qua một bên, tìm kiếm bóng dáng của chị gái. Mắt chị đỏ hoe, tóc tai rối bù.
Bà mẹ chồng ngồi bên cạnh, đang "an ủi": "Thôi đừng chấp nhặt với ông ấy, chẳng qua là uống say nên mất kiểm soát thôi. Có phải cố ý đâu. Báo cảnh sát làm gì cho ầm ĩ, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này cô còn mặt mũi nào mà sống?"
Chị tôi uất ức nói: "Không cố ý? Tối qua tôi vừa tắm xong, ông ta còn đứng ngoài cửa huýt sáo trêu chọc tôi!"
Bà ta lại nói: "Dù sao thì ông ấy cũng là bố chồng của cô, sao cô có thể nghĩ xấu về ông như thế được?"
Tôi không thể nhịn được nữa, đẩy bà ta ra, hỏi chị: "Ông ta có làm gì chị không? Có ai đánh chị không? Chị cứ nói đi, em sẽ xử lý hết!"
Chị ngẩng lên, thấy tôi, liền nắm chặt lấy tay tôi, bật khóc nức nở.
Lúc này, lão già gầm lên: "Khóc cái gì mà khóc? Mày còn mặt mũi để mà khóc à?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-gai-toi-toi-phai-bao-ve/2.html.]
Ông ta hoàn toàn khác với vẻ ngoan ngoãn, khúm núm khi nãy.
Ông ta đóng sầm cửa lại, đập mạnh tay xuống bàn, hơi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
"Mẹ kiếp, mày làm tao mất hết cả mặt mũi rồi!"
Chị tôi và cháu trai đều run lên vì sợ hãi.
Tôi gào lại: "Ông còn dám lớn tiếng à? Ông không biết nhục là gì sao? Làm ra cái chuyện như vậy mà không nghĩ đến thể diện của mình à?"
"Làm gì? Tao đã làm gì? Tao bảo con dâu tao kỳ lưng cho tao thì có làm sao? Con dâu không phục vụ bố chồng thì phục vụ ai? Mày đi mà hỏi xem, cả cái thiên hạ này có con dâu nào không phải phục vụ bố chồng không?!"
"Chuyện nhà tao, thằng ranh con như mày xen vào làm gì? Cút, cút ngay cho tao!"
Tôi biết không thể nói lý lẽ được với một con súc sinh.
Tôi quay sang hỏi con trai ông ta: "Anh nghe thấy chưa? Bố anh vừa bảo vợ anh phải kỳ lưng cho ông ta đấy!"
Anh ta khoanh tay đứng đó, nghe vậy chỉ nhún vai: "Thì kỳ lưng thôi, có gì ghê gớm đâu mà phải báo cảnh sát?"
Tôi như bị một tia sét đánh trúng, cả người c.h.ế.t lặng, không thốt nên lời.
Anh ta tiếp tục nói, giọng đầy mỉa mai: "Cô ta cũng chẳng phải trinh nữ gì cho cam, hồi đại học đã có bạn trai rồi. Bây giờ chỉ là kỳ cái lưng thôi mà cứ làm như đang đòi dựng cột tiết hạnh ấy."
"Chưa kể, cô chẳng phải lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch hay sao? Đến cả thằng nhân viên giao đồ ăn mà cô cũng cười nói lả lơi được."
Chị gái tôi run lên bần bật, đôi môi tái nhợt: "Triệu Thành Tài… anh, sao anh lại có thể nghĩ về tôi như vậy… Anh đã từng nói… từng nói…"
"Thôi đi, đừng có nhắc lại chuyện cũ nữa," anh ta cười khẩy. "Nếu không phải vì cô đẻ cho tôi được một thằng con trai, thì loại đàn bà như cô, ai mà thèm?"