Mũi  cay xè, nước mắt ứa : “Con xin  ... xin  đừng bắt con nghỉ học. Con  học vẫn  thể chăm chị mà.”
 
Mẹ trừng  thêm  nữa, nhưng   gì thêm, chỉ  và gọi điện cho bố.
 
Giọng  run rẩy: “Anh Hứa, mau về , Hứa Mai tiểu  giường .”
 
Bố vội vã chạy về, đưa  và chị đến bệnh viện, chỉ để  ở nhà một .
 
 đợi họ suốt một ngày một đêm, chẳng ai  .
 
 đói đến mức bụng kêu réo  ngừng,  bếp, thấy nửa củ khoai tây  đang cắt dở.
 
 trèo lên ghế, bắt chước  mở bếp ga.
 
   ngọn lửa nào bật lên.
 
 chán nản, uống vài ngụm nước lót ,   ngủ để quên đói.
 
 mong bố  sớm về.
 
Lại chờ thêm một ngày một đêm, vẫn  ai về.
 
  chịu nổi nữa, bèn ăn nốt chỗ khoai tây  thâm đen  thớt.
 
Đau bụng đến mức lăn lộn  sàn.
 
 ngất   nền nhà lạnh buốt, khi tỉnh , xung quanh  tối đen như mực.
 
Sợ hãi bao trùm lấy ,  bò đến phòng khách,   tìm bố , tìm  trai, tìm chị.
 
Muốn  với họ rằng   dám nữa,  sẽ  học,  cần điểm cao,  sẽ ngoan ngoãn ở nhà chăm chị.
 
 cửa  mở ,  dùng hết sức cũng  đẩy nổi.
 
Khi lấy   chút sức,   bò  bếp tìm cái gì đó ăn.
 
  trong tủ bếp  cao  gạo và bột mì, nhưng cao quá,   lên ghế cũng  với tới.
 
 ngắt vài chiếc lá từ chậu cây  trồng, cho  miệng.
 
Chua và đắng, nhưng  vẫn cố nuốt.
 
Khi những chậu cây đó  ăn sạch, bố   vẫn   về.
 
 đói đến mức  còn sức.
 
Từ tầng  vọng lên mùi thịt hầm thơm nức,  nuốt nước bọt,   ngoài cửa sổ, thấy một đám mây  hình cái đùi gà trôi qua.
 
 mở cửa sổ,  nhảy xuống.
 
 ngoài cửa sổ   cái đùi gà nào cả,  ngã xuống mặt đất lạnh buốt.
 
Vì cú ngã đó mà     vội vàng  về.
 
Thì  hôm đó họ đưa chị đến bệnh viện lớn trong thành phố để chữa trị,  quên mất  ở nhà.
 
   giường bệnh,  run rẩy chạm  đầu ,    : “Đều là  của , Tiểu Mai, là  vô dụng.”
 
“Sao    thể để bảo bối của  ở nhà một   chứ.”
 
“ thương thế của chị con trở nặng,   còn tâm trí nữa... Tiểu Mai, con đừng giận ,  ?”
 
Bà ôm   lòng, vỗ nhẹ lưng  từng nhịp.
 
 dễ dàng tha thứ cho .
 
 nghĩ, nếu   yêu ,  bà  ?
 
Bà chỉ là yêu chị  hơn thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-gai-bi-liet-toi-duoc-sinh-ra-de-lam-nguoi-hau-cho-chi/3.html.]
 
Chị  bệnh,  liệt giường  thể cử động,  yêu thương nhiều hơn là chuyện bình thường.
 
Lần    thương,  cũng  đau lòng.
 
Nếu chị  thể khỏi bệnh thì   bao.
 
Cô bác sĩ  rằng não và tay trái của   tổn thương  nặng.
 
  các y tá thì thầm bàn tán về .
 
“Cái đứa bé giường  8  thật tội nghiệp, cha  nó nhốt đứa trẻ  đầy mười tuổi trong nhà gần hai tuần, đói quá nên nó mới nhảy xuống.”
 
“Nghe bác sĩ Trương  trong  dày con bé  là lá cây, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, suýt nữa  báo cảnh sát, nhưng thấy nó tỉnh dậy vẫn quấn , nên thôi.”
 
“Báo cảnh sát thì  gì, miễn  c.h.ế.t thì họ cũng bảo là chuyện nhà, cảnh sát  can thiệp , tội cho đứa nhỏ.”
 
“Ừ, tránh  chuyện gì thì tránh, ai dám xen .”
 
.....
 
Ngày tháo bỏ lớp bó cứng ở tay trái, cô bác sĩ  cạnh giường,  với   rằng  cần  tập phục hồi chức năng, nếu , cánh tay     thể  bao giờ giơ cao lên  nữa.
 
Mẹ   hỏi: “Nếu  tập phục hồi, nó vẫn  thể bế   nặng bảy tám chục cân ?”
 
Cô bác sĩ sững : “Nếu tay  khỏe thì vẫn  thể bế, chỉ là sẽ  hạn chế vận động, nhất là  thể giơ cao cánh tay...”
 
“Vậy thì khỏi tập, tốn kém quá, nhà  chịu  nổi.”
 
Cô bác sĩ vội : “Ít nhất cũng nên  một đợt, vài nghìn tệ thôi, đây là chuyện cả đời của con bé mà.”
 
Mẹ  bực bội đáp: “Đó là con gái , chẳng lẽ   thương nó ? Nếu   bất đắc dĩ,   nỡ tiếc mấy nghìn đó.”
 
Bà  sang , giọng dịu : “Tiểu Mai, phục hồi  đau và khổ, chị con ngày  cũng ghét   thế lắm,   tập nữa,  chịu khổ,  ?”
 
  sang cô bác sĩ.
 
Cô lắc đầu khẽ khàng.
 
Mẹ thấy  im lặng quá lâu thì cau mày: “Tiểu Mai, con là đứa ngoan nhất của  mà.”
 
Trẻ ngoan thì   lời.
 
Những ngày ở bệnh viện là quãng thời gian hạnh phúc nhất của ,  ở bên  suốt ngày đêm, trong cơm luôn  thịt.
 
 cũng   lau , xoay  cho chị, bưng bô nữa, chỉ cần  nghỉ thôi.
 
   chọc  giận,   kết thúc những ngày như .
 
Nên  gật đầu.
 
Cô bác sĩ khẽ nhắm mắt .
 
Ngày hôm  khi  xuất viện.
 
Mẹ ở trong phòng vệ sinh gọi điện cho  trai.
 
Bà  nhỏ nhẹ: “A Hồng , chuyện   con thua thì thôi,  ăn ai chẳng  lúc lỗ,   gom  mười vạn cho con, con  tiêu cho cẩn thận nhé. Nhà  giờ cũng khó khăn lắm, mỗi tháng tiền trị liệu cho Tiểu Mai cũng nhiều.”
 
“Còn Tiểu Mai bên  con khỏi lo, nó chỉ gãy tay thôi,  tốn bao nhiêu tiền .”
 
Bà tưởng   ngủ, nhưng   rõ từng chữ một.
 
Một lúc ,   khỏi phòng, thấy  mở mắt , mặt thoáng căng .
 
 bà nhanh chóng lấy  bình tĩnh,  : “Tiểu Mai, bác sĩ  mai con  xuất viện . Mẹ   thành phố A xem chị con thế nào.”
 
“Khách sạn bên đó đắt lắm, nhà   kham nổi. Mẹ sẽ đưa con về nhà, mua thật nhiều đồ ăn, con ở nhà vài hôm  ?”