11.
Buổi tối khi đi ngủ, mơ mơ màng màng, tôi luôn cảm thấy có người đang nhéo mặt mình. Còn chọc chọc nữa. Môi cũng ngứa ngứa. Tôi há miệng cắn một cái. Bị quấy rầy khi ngủ, tôi bực bội mở mắt ra. Vừa vặn chạm phải ánh mắt sáng rõ của Hạ Thành Cẩn. Tay anh vẫn đặt trên mặt tôi. Chớp mắt mấy cái, gương mặt bình tĩnh, chẳng có chút hoảng hốt nào. Răng hàm anh nghiến nhẹ một cái — đó là hành động nhỏ mỗi khi anh căng thẳng.
Tôi hỏi:
– Anh đang làm gì vậy?
Anh rút tay lại một cách bình thản, mặt không đỏ, tim không loạn:
– Hình như em chưa tẩy trang sạch.
Tôi mỉm cười:
– Nhìn thẳng vào mắt em đi.
Trong chốc lát, cả hai đều im lặng. Cuối cùng Hạ Thành Cẩn không chịu nổi nữa, xấu hổ dời mắt đi.
Không nỡ nhìn anh quá lúng túng, tôi thở dài, đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt. Khi quay lại, tôi cố ý lại gần anh:
– Sạch chưa?
– Gần như rồi.
Vì bị đánh thức khi đang ngủ nên tôi vẫn còn bực bội:
– Lần sau lại quấy rầy lúc em ngủ, em sẽ…
Sẽ hôn anh.
Tôi từng nói câu này vào đêm tân hôn.
Giờ thì không dám nói nữa.
Tôi sợ anh thực sự để tôi hôn.
Ngượng lắm.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Hôm sau, hiếm khi thấy Hạ Thành Cẩn nằm lì không dậy. Tôi đã rời giường mà anh còn chưa cựa quậy. Bỗng tay anh đặt lên eo tôi:
– Hôm nay anh không đi làm có được không?
Tôi:
– ?
Câu này khiến tôi liên tưởng đến “hôm nay con có thể không đến trường không”. Muốn cười.
Tuy chúng tôi ngủ chung một giường, nhưng luôn rất giữ ý.
Đây là lần đầu hai người gần gũi đến vậy.
Đồ ngủ cũng không còn quá kín đáo nữa.
Tôi nghi ngờ anh đang quyến rũ tôi.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Anh nói tiếp:
– Mấy ngày đi công tác anh gần như không ngủ, nghỉ một hôm chắc không sao?
Anh vẫn đang băn khoăn chuyện đó.
Tôi bất đắc dĩ:
– Không muốn đi thì đừng đi.
Đột nhiên như nhớ ra gì đó, anh nói:
– Em đừng nói với ba anh được không?
Tôi:
– …
Thấy tôi im lặng, anh tưởng tôi không đồng ý.
– Làm ơn mà.
Tôi:
– …… Đủ rồi.
12.
Lần đầu tiên tôi và Hạ Thành Cẩn có tiến triển thực sự, là vào tối hôm đó.
Anh có hẹn với bạn.
Tôi hỏi anh:
– Mấy giờ về?
– Không chắc, em đừng đợi anh.
– Anh là người đã có gia đình, không được qua đêm ngoài đường.
– Trước 12 giờ anh sẽ về.
– Không được uống quá nhiều.
Anh liếc tôi một cái, lạnh lùng.
Ồ, tôi quản không nổi anh nữa à?
Chỉ nghe anh bất đắc dĩ nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-day-thich-ep-yeu/chuong-8.html.]
– Biết rồi.
Sau đó, anh về trong tình trạng say.
Tuyệt thật.
Một anh chàng tóc uốn bạc (kiểu đầu “giấy bạc uốn”) đưa anh về.
– Chào chị dâu.
Tóc bạc cười tươi rói, vội vàng đặt anh lên sofa rồi chạy biến. Không biết anh ta vội gì.
Tôi kéo tay Hạ Thành Cẩn định đỡ dậy.
Nhưng sức không đủ, anh lại rơi xuống, tôi ngã đè lên người anh.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Dưới thân truyền đến tiếng rên nhẹ.
– Hạ Thành Cẩn, còn sống không đấy? – Tôi lo lắng hỏi.
Anh bỗng mở mắt.
Mẹ ơi!
– Anh định hù c.h.ế.t em đấy à! – Tôi vừa định ngồi dậy, thì phát hiện anh đưa tay ôm lấy eo tôi.
Giọng anh trầm khàn:
– Ừ, sắp c.h.ế.t rồi.
Khoảng cách quá gần.
Tư thế này cũng thật mập mờ.
Khi cảm nhận được môi anh chạm lên môi tôi, đầu óc tôi như sập nguồn.
Mùi rượu nhè nhẹ tê dại thần kinh.
Tôi cũng muốn c.h.ế.t theo luôn.
– Anh say rồi.
– Vẫn còn tỉnh, chưa đến mức mất ý thức.
Không phải kiểu say mà hành động lung tung.
Tôi mới nhận ra mùi rượu trên người anh không nồng, rõ ràng không uống nhiều.
– Vậy nên… anh đang tỉnh mà vẫn chiếm tiện nghi của em?
– Thế… anh cho em sờ lại nhé?
Tôi:
– …
Trước đây Hạ Thành Cẩn còn biết giữ thể diện.
Tôi có thể không biết xấu hổ.
Nhưng giờ, anh còn không biết xấu hổ hơn cả tôi.
Tôi bắt đầu thấy ngượng.
– Hạ Thành Cẩm, anh làm vậy là sao?
Anh không nói.
– Anh không yêu em mà vẫn hôn em, không yêu em mà vẫn chiếm tiện nghi, không yêu em mà còn đi quyến rũ em. Anh như vậy là lưu manh, hèn hạ, đạo đức bại hoại!
Tôi đứng trên “đỉnh cao đạo đức”, vô tình chỉ trích, lên án, chất vấn anh.
Anh lập tức xấu hổ vô cùng, hối lỗi không ngừng, xấu hổ muốn chết.
Rồi anh nhẹ nhàng… đẩy tôi ra.
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
– Xin lỗi.
Tôi:
– ?
Cái gì vậy?
Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.
Tôi đâu có muốn nghe xin lỗi?
Tôi đứng lên, cầm gối ném vào đầu anh:
– Cút.
Tối hôm đó, Hạ Thành Cẩn ngủ ở sofa.