Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

CHỊ ĐÂY THÍCH ÉP YÊU - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-06-09 10:32:54
Lượt xem: 264

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

8.

 

Trên đường về nhà, mặt tôi lạnh như tiền.

Hà Thành Cẩn mấy lần bắt chuyện, tôi đều phớt lờ.

Cơn giận vừa nguôi giờ lại bùng lên.

 

“Đưa tay đây.” – Tôi trừng mắt nhìn anh.

Hà Thành Cẩn không rõ định làm gì, nhưng linh cảm có điều chẳng lành.

Thấy anh không động đậy, tôi kéo tay anh lại, xắn tay áo và… cắn một cái thật mạnh vào bắp tay.

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

“Xít—”

“Lam Hề, em là chó à?”

“Em cắn chó thôi.”

“Khụ!”

 

Cắn xong, tôi còn giả vờ nhổ lông chó.

Phù ~ Dễ chịu ghê.

 

“Em rốt cuộc đang giận cái gì?”

Tôi không đáp.

Tài xế ngồi phía trước lặng lẽ lái xe, không dám thốt nửa lời.

 

Về đến nhà, tôi tự rót một cốc nước, giọng nhạt nhẽo:

“Ngày mai chúng ta đi ly hôn đi.”

“Hả?” – Hà Thành Cẩn tưởng mình nghe nhầm.

 

“Lam Tịch, anh có chọc giận gì em đâu. Từ lúc cưới đến giờ, có yêu cầu nào anh không làm?”

Tôi gật đầu:

“Ừ, anh làm rất tốt.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

“Vậy tại sao lại không tiếp tục nữa?”

Tôi phản bác lại. Đáp lại tôi là một khoảng lặng dài.

“Tôi nói là – ly hôn!” – Tôi gắt lên.

 

Anh cúi đầu, lẩm bẩm hai chữ:

“Không ly.”

“Tại sao?”

“Trả lời!” – Tôi thúc giục.

 

“Khụ, vì đã nói là một năm sau mới ly.”

Hừ. Tôi biết ngay là không có lời nào tốt đẹp!

 

Hà Thành Cẩn cũng chẳng hiểu sao mình lại thế này. Chỉ là không muốn ly hôn nữa.

“Có phải em hiểu nhầm gì khi gặp Minh Vi hôm nay? Anh thật sự không còn liên quan gì đến cô ấy nữa.”

 

Tôi cười nhạt:

“Ồ, anh giải thích với tôi làm gì?”

“Rốt cuộc em giận chuyện gì?”

 

“Em không giận.”

“…”

 

Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa.

Thấy anh đứng yên, tôi bực bội:

“Đi mở cửa đi!”

 

Anh đi lấy đồ giao hàng về.

Là một hộp bánh matcha.

Hà Thành Cẩn giải thích:

“Em bảo lúc giận thì anh phải tiêu tiền để dỗ mà. Anh đã đặt quần áo và trang sức em thích, mai sẽ giao đến. Còn bây giờ thì ăn bánh trước đi.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Tôi: “…”

Thực ra anh nói cũng không sai.

Anh thật sự đã làm mọi điều tôi muốn.

 

Đây chẳng phải là điều tôi cần sao?

Không cần biết có yêu hay không, chỉ cần đối xử tốt, đáp ứng mọi yêu cầu là đủ.

Tôi đột nhiên… không nỡ ly hôn nữa.

 

“Giờ còn giận không?”

“Em không giận!!!”

Hà Thành Cẩn: “…”

 

“Ừ, không giận. Là anh muốn mua cho em.”

Anh có vẻ tủi thân, khiến tôi cũng thấy hơi áy náy.

“Anh không phải thích Minh Vi sao? Tôi thả anh ra, anh nên vui mới đúng.”

“Anh không thích cô ấy nữa.”

 

Hà Thành Cẩn hỏi:

“Cô ấy dám bỏ trốn trong đám cưới, làm mất mặt cả nhà họ Hạ. Em nghĩ sao mà tin anh còn thích cô ấy được chứ?”

“Anh trông có vẻ hèn hạ vậy à?”

 

Tôi: Không hẳn.

“Vậy chuyện hôm nay tranh trang sức không phải là vì cô ta à?”

Hà Thành Cẩn thừa nhận:

“Lúc đầu là vì em bảo anh mua. Sau đó đúng là có chút tức giận… Nhưng mà em không cho anh tức giận à?”

 

Anh đặt câu hỏi làm tôi chững lại.

“Cô ấy chơi anh như thế, anh không phản công đã là tốt lắm rồi. Anh không được giận sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-day-thich-ep-yeu/chuong-6.html.]

 

Ừm…

Ngẫm lại thì đúng là có lý.

Nếu hôm cưới, chú rể bỏ trốn, không đánh hắn vào viện đã là nhẹ tay rồi.

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Hà Thành Cẩn bất ngờ nghiêm mặt:

“Lam Hề, em nghĩ anh không nên giận, không nên để bụng, nên là người si tình, như vậy mới đúng mẫu hình em mong muốn đúng không?”

Tôi sững người:

“Không… không phải. Nhưng… anh đang giận thật à?”

“Anh không giận!”

 

9.

 

“Lam Hề, anh nói anh thích em, thật ra em vẫn luôn không tin lắm.”

“Vậy sau này anh đối xử với em tốt hơn chút nhé?” Tôi dò hỏi.

“Không phải ý đó.” Anh giải thích, “Rất nhiều người từng nói thích anh. Họ cảm thấy anh xuất thân gia thế, học vấn cao, sự nghiệp thành công, việc gì cũng giỏi, lại chung tình không hối tiếc. Nhưng đó chỉ là hình tượng họ tưởng tượng ra về anh thôi.”

“Thật ra, anh từng thi vật lý được 16 điểm, chưa từng học nhạc cụ, không hát hò vì không có năng khiếu, còn hay thù dai, có lòng đố kỵ, lại rất đen tối.”

 

“Anh ganh tị với em gái mình vì ba đối xử với nó tốt hơn. Hồi đi học, Từ Dương đắc tội với anh, anh đã âm thầm ‘chơi’ lại không ít lần.”

“Cho nên, người em thích chỉ là hình mẫu hoàn hảo do trí tưởng tượng em xây dựng nên thôi, em hiểu chứ?”

Tôi gật đầu. Hiểu rồi. Anh tự ti.

Haizz, giá mà tôi có thể chia bớt tự tin của mình cho anh thì tốt quá.

 

Hạ Thành Cẩn gật đầu, vẻ mặt có chút an ủi nhưng cũng pha lẫn tiếc nuối.

“Vậy là đúng rồi, em chỉ là chưa hiểu con người thật của anh…”

Tôi bật cười: “Sao lại không hiểu? Ngay cả cái cách anh bốc thức ăn bằng tay em cũng từng thấy rồi.”

“Lúc nào?” Hạ Thành Cẩn không tin nổi.

“Anh còn gặm xương nữa kìa.”

“…”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Từ sớm tôi đã nhận ra Hạ Thành Cẩn có gánh nặng hình tượng. Có lẽ vì bên ngoài đánh giá anh quá cao, anh luôn cố giữ vẻ nghiêm túc và yêu cầu bản thân rất nghiêm khắc. Nhưng trước mặt ba anh thì gánh nặng ấy càng nặng nề hơn.

 

Bác Hạ thuộc kiểu gia trưởng nghiêm khắc, yêu cầu cực cao với con trai. Có thể biến một học sinh thi vật lý được 16 điểm thành học bá, đủ hiểu ông nghiêm khắc đến mức nào.

 

Hạ Thành Cẩn đứng trước mặt ba mình còn căng thẳng đến vậy.

 

Trước khi cưới, dì Lâm mời tôi đến nhà Hạ chơi. Hạ Thành Cẩn và ba đang bận công việc, về muộn, người giúp việc nấu lại cơm cho họ. Tôi ngồi cùng dì xem TV trong phòng khách.

 

Hai bố con nhà họ ăn cơm mà nghiêm túc như đi thi.

 

Hạ Thành Cẩn thì bình thản gắp một miếng sườn chua ngọt, nhưng gắp mãi không lên được. Đến khi ba anh nghe điện thoại rời đi, anh mới thở phào, quay đầu dùng tay bốc miếng sườn lên gặm luôn. Vì gặm vội nên dầu mỡ dính đầy miệng.

 

Bạn tưởng tượng được không? Nghe thấy tiếng bước chân ba quay lại, anh vội vứt xương, lau sạch miệng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

 

Quay lại hiện tại, Hạ Thành Cẩn mặt không biểu cảm, ngồi đờ ra, thực ra trong lòng xấu hổ muốn chết.

 

Tôi tiếp tục kể xấu: “Thật ra anh ngủ không yên lắm, hay đá em, em toàn bị đá tỉnh giữa đêm.”

“Xin lỗi, anh sẽ chú ý.”

Không sao, em toàn đá lại.

“Còn nữa…”

“Không còn gì hết.” Anh lập tức bịt miệng tôi lại.

 

Chuyện ly hôn, đến đây không ai nhắc đến nữa.

 

Tôi nằm bò trên bàn ăn bánh ngọt, Hạ Thành Cẩn vẫn đang oán trách chuyện ở buổi đấu giá:

“Em không thấy bộ dạng Từ Dương hôm đó hống hách thế nào đâu. Nếu không phải em ngăn, hắn chắc chắn không giành được bộ trang sức đó.”

 

Rồi lại thêm vào:

“Anh ghét hắn không phải vì Minh Vi, hồi cấp ba anh đã thấy hắn không phải người tốt. Em sau này tránh xa hắn ra.”

 

Truyện được dịch bởi nhà dịch Truyện Nhà Mèo Monkeyd.

 

Tôi im lặng nhìn anh.

Bất chợt cảm thấy bộ dạng “buông thả chính mình” của anh thật buồn cười.

 

“Em cười cái gì?” Anh hỏi.

Tôi ho nhẹ: “Tại sao anh ghét Từ Dương?”

Mặt anh méo xệch: “Tả không được… kiểu nói chuyện của hắn cứ kỳ kỳ.”

“…”

“Hồi cấp ba đã vậy rồi. Ngoài mặt cười tươi, nhìn như hiền lành, nhưng suốt ngày ly gián người khác.”

“Cứ mỗi lần cãi nhau với hắn, ai cũng nghĩ là anh ỷ thế bắt nạt.”

 

 

“Bánh ngọt ngấy quá, pha cho em tách trà.”

Anh nghe lời đi pha.

“Anh cũng uống chút đi.”

“Anh không uống.”

“Uống đi, bổ mà.”

 

 

Hạ Thành Cẩn không hiểu. Tôi hỏi anh:

“Thế anh trả thù Từ Dương kiểu gì?”

Hạ Thành Cẩn đáp: “Anh đ.â.m thủng bánh xe đạp của hắn.”

Nghĩ một lúc, anh nói thêm:

“Mười một lần.”

“Mỗi lần hắn đắc tội anh, anh lại đ.â.m một lần.”

“Mười một lần, sau đó hắn không dây vào anh nữa?”

“Sau đó hắn không đi xe đạp đến trường nữa.”

Tôi: “…”

 

Hóa ra Hạ Thành Cẩn và Từ Dương có thù riêng.

Loading...