CHỊ DÂU NỔI TIẾNG DỮ DẰN, CẢ NHÀ TÔI ĐƯỢC NHỜ - 4

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:45:56
Lượt xem: 449

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

hai vốn ít , ngại giao tiếp. Việc đám lanh mồm lẹ tay giành mất, đến lượt họ thì chỉ còn ngáp ruồi.

 

Chị dâu cảnh đó, hôm liền xắn tay cùng.

 

Khác hẳn với vẻ nhút nhát của ba và , chị oang oang, miệng lưỡi dẻo quẹo, c.h.é.m gió khen chồng với ba lên tận mây:

“Ông cụ chắc tay lắm, sạch sẽ cẩn thận, tiếng cả làng. Còn chồng , khỏe như trâu, tháo vát chịu khó. Ai thuê mà chẳng sướng như vớ vàng!”

 

Chủ thầu phớ lớ, liền chọn ba và ngay.

 

Chiều đó, khi họ trở về, mặt ai cũng sáng bừng, hiếm khi thấy gương mặt trầm lặng nở nụ rạng rỡ đến .

 

Như thường lệ, ba và dúi tiền cho . Mẹ sang đưa cho chị dâu:

“Cúc , để con giữ thì yên tâm hơn.”

 

Chị dâu nhận gọn lỏn, chẳng khách sáo:

“Ừ, tiền về tay chị là chắc nhất, khỏi lo thất thoát.”

 

Ba và cẩn thận, tiện tay giúp thêm việc vặt cho chủ nhà. Bồn cầu nghẹt cũng thông, vòi nước rỉ cũng sửa. Chủ nhà vui lắm, sang giới thiệu họ cho bạn bè.

 

Việc cứ thế nhân lên như lăn cầu tuyết.

 

Sau hỏi chị dâu:

“Chị dâu, chị thấy ba với hiền quá, bắt nạt suốt ?”

 

Chị dâu nhướng mày:

“Ừ thì nhát thật. trong nhà chỉ cần một đối nhân xử thế là đủ. Mà em nghĩ ? Chị thích ảnh là vì ảnh hiền, để chị bắt nạt chứ. Đã ăn h.i.ế.p , còn đòi họ ngoài vênh mặt với thiên hạ, thế thì tham quá!”

 

mà cứng họng, thấy chị lý đến lạ.

 

Trong khi ba và ngày càng đắt việc, thì chị dâu kéo ngoài buôn bán.

 

Hai lặn lội khắp chợ đầu mối, nhập ít quần áo về bán thử.

 

Chị dâu cái miệng “rót mật”, gọi khách rôm rả, còn thì thu tiền, xếp đồ, giữ hàng.

 

Công việc dần trơn tru, nhưng bán vỉa hè nào dễ.

 

, đội quản lý bất ngờ ập đến, kịp chạy, cả đống hàng tịch thu sạch.

 

Đó là đầu thấy chị dâu phịch xuống ghế, mặt ủ rũ.

 

Anh vụng về, bắt chước mấy ông phố, xách bó hoa hồng to tướng về dỗ vợ. Chị mắng té tát:

“Đồ ngốc, tiền mà tiêu hoang thế hả!”

 

Mồm thì chửi, nhưng mắt lấp lánh như dỗ ngọt.

 

Sau cú sốc đó, chị dâu nghiến răng, chạy khắp nửa thị trấn để thuê bằng một căn shop nhỏ. Từ đó, bán buôn định hơn hẳn.

 

Chị giữ cho mấy bộ nhất:

“Em gái, đây thử xem, mặc lên xinh như hoa hậu. Thằng nào dám chê em, chị vả vỡ mồm nó luôn!”

 

Tủ quần áo của nhanh chóng chật cứng, chị dâu móc tiền mua thêm cái tủ to gấp đôi.

 

Ngày cái tủ lắp xong cũng là ngày nhận giấy báo đậu kỳ thi bổ túc trung cấp.

 

Chị dâu cầm tờ giấy, nhảy cẫng như chính trúng tuyển.

 

Nhìn chị hớn hở, thấy lòng nhẹ hẳn. Hai năm nỗ lực cuối cùng cũng đền đáp.

 

nhớ câu chị từng ở quán ăn:

“Ngày mai nhà nhất định sẽ khá hơn!”

 

thật. Giờ mỗi ngày, chúng đều sống trong niềm hy vọng.

 

cứ ngỡ, sự may mắn đó sẽ mãi ở .

 

Cho đến khi học nội trú, rắc rối bắt đầu ập đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-noi-tieng-du-dan-ca-nha-toi-duoc-nho/4.html.]

 

Chị dâu kỳ vọng thể học lên đại học chính quy, nên chọn con đường liên thông: trung cấp → cao đẳng → đại học.

 

Nghĩ đến ánh mắt tha thiết của chị, dám lơ là. Mỗi tối đều cắm mặt trong thư viện đến tận giờ tắt đèn.

 

tưởng rằng chỉ cần ngoan ngoãn, gây chuyện thì sẽ bình yên.

 

trường trung cấp đầy rẫy mấy đứa lười nhác, coi việc học chỉ là cái cớ tồn tại. Mà kẻ nào khác biệt, phận sớm muộn cũng thành mồi cho đám đông bắt nạt.

 

Tín hiệu đầu tiên là tấm chăn ướt sũng giường ký túc.

 

Tối đó lê bước về, mệt đến mức chỉ ngả lưng. xuống, m.ô.n.g lạnh buốt. Đặt tay xuống, cả bàn tay nhầy nhụa nước.

 

Phòng tối om, nhưng ánh đèn điện thoại lấp ló rèm giường ai , cho thấy chẳng đứa nào ngủ.

 

Chúng đang dòm trộm phản ứng của .

 

Khi nhổm dậy, cả phòng vang lên những tràng khúc khích đầy ác ý.

 

Đầu óc trống rỗng.

 

Chiêu trò xa lạ – hồi cấp hai, từng túm tóc, xỉa xói là “con đ*”. Tất cả cũng bắt đầu bằng mấy lời đùa dai nửa thật nửa giả như .

 

Chẳng lẽ sống địa ngục đó thêm nữa?

 

Không… chịu nổi nữa!

 

run rẩy chộp điện thoại, lao cầu thang, bấm chị dâu.

 

Nghe giọng nức nở, chị sững vài giây lập tức gắt lên:

“Em gái, mau, chuyện chó má gì xảy ở đó?”

 

nghẹn ngào:

“Chị dâu… em học nữa … em về nhà…”

 

Người bình thường nghiêm khắc bắt cắm đầu học, hề trách móc, chỉ dứt khoát:

“Được, học thì về. Em đang ở ?”

 

Chưa đầy một tiếng, chở chị bằng xe máy đến nơi.

 

Chị ôm , lau nước mắt nghiến răng:

“Về . Có chuyện gì, chị lo hết.”

 

Tối đó, chị đắp chăn cho , dịu giọng:

“Ngủ , em đơn độc. Có chị đây.”

 

nghẹn ngào:

“Chị dâu… em hai mươi hai tuổi , vẫn như đứa trẻ, cái gì cũng nhờ chị… em thật vô dụng.”

 

Chị dâu lườm thẳng:

“Im. Không em vô dụng, mà vì giờ chẳng ai dạy em cách đối mặt với cảm xúc của . Giờ thì chị.”

 

Giọng chị kiên quyết:

“Nói hết cho chị . Tin chị, chị sẽ đòi công bằng cho em.”

 

Lần đầu tiên, kể hết.

 

Nghe xong, mặt chị đanh .

 

Chị hỏi, mắt xoáy :

“Em còn tiếp tục học ?”

 

cắn môi, gật đầu cái rụp.

 

Chị dâu nhạt:

“Được. Vậy mai chúng nó tay chị.”

 

Loading...