CHỊ DÂU NỔI TIẾNG DỮ DẰN, CẢ NHÀ TÔI ĐƯỢC NHỜ - 3

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:45:43
Lượt xem: 464

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị dâu lạnh giọng:

“Thôi bỏ trò cù nhây . Giấy trắng mực đen còn đây. Trả tiền ngay!”

 

Trước bao con mắt, chú Trần đỏ như gấc chín, hạ giọng van vỉ:

“Cháu gái , về . Vài bữa nữa chú mang tiền qua nhà đưa.”

 

Chị dâu khoanh tay, khẩy:

“Lời của chú? Một chữ còn chẳng tin. Ba ngày hẹn hôm nay trả, giờ bày trò hoãn binh? Đừng mơ.”

 

Bị mắng sấp mặt, chú sang đe ba :

“Ông Liên, ông ngăn con dâu thì đừng trách. Sau chẳng ông thầu nào thèm thuê ông , cả nhà c.h.ế.t đói ráng chịu!”

 

Ba thoáng run, nhưng ngẩng lên, ấp úng:

con dâu .”

 

Chú Trần trợn mắt, tức đến lạc giọng:

“Đồ phế vật! Ông tự quyết nổi —”

 

Chị dâu cắt ngang, giọng như d.a.o chém:

“Ông câm miệng , dọa ai? Cả làng cả xã hết , giờ trả tiền thì chuẩn bêu tên cả họ ông.”

 

Nói , chị thản nhiên bệt xuống đất. , và ba đồng loạt theo.

 

Chị dâu hô to như loa phát thanh:

“Ngồi đây, chờ đến khi nào nhận tiền thì thôi! Ông trả thì khỏi mong thuê nổi ai nữa!”

 

Chúng đóng chốt ở cổng nhà ông suốt hai ngày hai đêm, ăn bánh mì khô cứng, ăn (phần thì thật sự vì đói).

 

Đến ngày thứ ba, hàng xóm cũng tức , nhập hội mắng thêm.

 

Ngày thứ tư, chú Trần mở cửa, mắt thâm đen như gấu trúc, rên rỉ:

“Tiền… chuyển .”

 

Chị dâu híp mắt, hiệu. Anh vội móc điện thoại kiểm tra. Chỉ giây lát , reo lên:

“Có ! Về !”

 

Cả nhà thở phào, thắng trận!

 

Chị dâu dẫn nguyên đoàn quán ăn lớn, kêu một bàn linh đình.

 

Mười lăm phút , mâm đồ ăn quét sạch. no căng bụng, còn ợ một cái vang trời.

 

Anh lo lắng hỏi:

ai thuê thì ?”

 

Không khí trầm xuống.

chị dâu tính sẵn cả :

“Sau , ba với đừng thuê nữa, tự nhận việc, tự nhận tiền! Làm cho khác chỉ bóc lột.”

 

Ba cúi đầu, giọng run run, chẳng mấy tin tưởng:

… liệu tự , ai thuê ?”

 

Chị dâu chống nạnh, chắc nịch:

“Ít nhất còn hơn theo lão Trần, cày mặt mà thấy đồng nào.”

 

“Ở làng bên, em khen ba với Dương thật thà, việc kỹ lưỡng. Người như thiếu gì thuê!”

 

“Còn em với cũng sẽ ngoài xoay xở, cả nhà cùng gánh, sẽ khá lên!”

 

Mẹ vội xua tay, lắp bắp:

“Mẹ… vô tích sự lắm, chẳng giúp gì… đây ngoài thuê, những chẳng kiếm nổi tiền mà còn lừa mất cả tiền thuốc của ba…”

 

Từ đó, chẳng dám , chỉ co ro trong bốn bức tường.

 

Chị dâu nhíu mày, trừng mắt:

“Mẹ , ai nhồi cái suy nghĩ vứt đó đầu thế? Nấu nướng của ngon hơn khối nhà hàng ngoài phố, đừng tự coi rẻ nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-noi-tieng-du-dan-ca-nha-toi-duoc-nho/3.html.]

 

Mẹ ngượng, giọng run run:

“Vậy… là mở quán ăn?”

 

Chị dâu khoát tay:

“Giờ vốn, mở quán . Trước mắt, theo con lấy hàng quần áo sỉ, bán dần mà gây vốn.”

 

im nãy giờ, trong lòng cứ thấp thỏm. Chẳng thấy chị nhắc gì đến .

 

Thế là rụt rè hỏi:

“Chị dâu… còn em thì ?”

 

Chị dâu sang , khóe môi nhếch lên, một câu mà bao giờ nghĩ tới – nhưng chính nó đổi cả đời :

 

“Em gái , em học .”

 

Cả ba, , và cả đều ngớ .

 

bỏ học từ cấp hai, chuyện quá bình thường ở quê. Ngược , hai mươi tuổi mà còn mài ghế học, mới kỳ quặc.

 

Theo bản năng, liếc sang ba trai. Họ thì y như khi, chính kiến, đồng thanh một câu gọn lỏn:

“Nghe chị dâu con .”

 

Chị dâu việc dứt khoát khỏi bàn. Hôm đó kéo thẳng lên thị trấn mua cả chồng sách giáo khoa.

 

Giá sách bây giờ đắt đến phát hoảng, đủ cho cả nhà ăn thịt cả tháng. chị chẳng hề chớp mắt, rút tiền trả ngay.

 

ôm túi sách nặng trĩu mà lòng cũng nặng trĩu. Trên đường về, lo lắng hỏi:

“Chị dâu, vì để em học, để em phụ kiếm tiền hơn ?”

 

Chị dâu lắc đầu dứt khoát:

“Không hơn. Em mới hai mươi tuổi, thể chôn vùi tuổi trẻ mấy đồng bạc lẻ . Em học.”

 

băn khoăn:

… học để gì ngoài kiếm tiền?”

 

Ở quê , ai đỗ đại học cũng chỉ để về khoe lương với thiên hạ.

 

Chị dâu khẩy:

“Đó là tầm thường. Còn học, là để hiểu chuyện đời.”

 

cau mày:

“Hiểu chuyện đời thì ăn ?!”

 

Chị dâu đáp ngay:

“Ít giúp em mặt đàn ông mà ai là cặn bã. Như thằng bạn trai cũ của em đấy, chỉ cần học đủ, tự khắc cách tránh xa.”

 

vẫn tiêu hóa nổi, gãi đầu:

“Trong sách in tên mấy thằng khốn ? Ghi hẳn danh sách bạn trai cũ của em luôn ?”

 

Chị dâu bật ha hả, thở dài:

“Chị chỉ học hết tiểu học, thì mấy quyển linh tinh thôi. Em học tử tế, còn dạy ngược cho chị. Nghe ?”

 

Nhìn ánh mắt kỳ vọng của chị, vốn dốt đặc cán mai mà thấy tim rung lên. Chẳng hiểu , gật đầu cái “rụp”:

“Vâng!”

 

Có lẽ vì nghĩ rằng dạy cho chị dâu, học hành chăm đến lạ. Căn bệnh “thấy sách là ngủ” ngày xưa biến mất hẳn.

 

Một lỡ miệng kể, chị dâu bĩu môi:

“Chứ hồi em gầy nhẳng, thiếu chất nên chữ là hoa mắt ? Chị đoán trúng nhỉ?”

 

Mẹ tình cờ thấy, liền hì hục nấu canh đầu cá cho suốt cả tuần.

 

Trong khi đó, ba và vẫn chợ lao động chờ thuê.

 

Loading...