CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO - 5
Cập nhật lúc: 2025-09-07 16:10:10
Lượt xem: 727
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chị dâu há hốc mồm:
“Toa Toa! Em xàm cái gì ?”
sang :
“Anh , cho vợ – em xàm ?”
Anh cúi đầu như học sinh điểm liệt, lấp liếm:
“Ăn cơm … chuyện gì từ từ …”
Chị dâu ngửi mùi âm mưu, mặt nghi nghi như kẻ trộm soi đèn:
“Khoan!
Có nhà lén sang tên nhà hàng cho Toa Toa ?!”
Mẹ thở dài.
Giấu tới đây thì còn gì để giữ nữa.
“Tiểu Ngọc, nhà hàng từ đầu là của Toa Toa.
Ba hề sang tên.
Chính con bé cho Tiểu Phong giả danh mỗi tháng nhận năm vạn.”
Chị dâu lảo đảo như đá văng xuống giếng:
“Không! Đây là lừa đảo trắng trợn!
Cả nhà thông đồng lừa !
Nhà hàng là của nhà họ Chu! Sao giờ là của nó?
Lập tức sang tên !
Không thì hai liệt giường hầu hạ!”
Mẹ chị gào lên góp lửa:
“Phải đó!
Cho hết cho con gái thì đừng mong con trai nuôi nữa!”
Mẹ run tay vì tức.
vớ ly rượu hất thẳng vô mặt chị dâu:
“Câm cái miệng chó ghẻ của bà !
Bà diễn vở ‘nông nô lật chủ’ quen bên nhà ,
tưởng tới đây cũng đòi chia sàn chia gạch hả?
CÚT!”
Bà lau mặt loạn xạ, bế đứa bé chạy vắt chân lên cổ.
Còn lén lút ôm theo con robot hút bụi với hộp bánh trung thu.
Anh lò dò chạy theo như con rối:
tát một phát nổ trời đất:
“Anh lấy não ở ?
Ba vợ đang tranh thủ đầu thai, mà còn đòi níu cho họ thất đức thêm vòng nữa hả?”
Mẹ chị dâu suýt ngất vì tức.
đóng sầm cửa cái rầm.
Quay , còn một đứa xử lý:
“Ồ, còn sót một con.”
định mở cửa, thì chị dâu nhảy giữa phòng, chống nạnh:
“ là nhà! Không ai đuổi !
Chuyện nhà hàng xong!”
khoanh tay, hiệu:
“Được, để chồng chị kể hết sự thật .”
Anh cuối cùng cũng chịu mở miệng – nhà hàng là của .
Chị dâu hồn lìa khỏi xác:
“Trời đất… Nhà hàng là của em thật hả?
Giờ nó đuổi thiệt … Lấy gì sống đây?”
bật :
“Chị thích ăn khổ đúng ?
Vậy thì về nuôi heo.
Làm còn lương năm vạn, chị tha hồ nhai cà rốt sống.”
Chị phịch xuống ghế, mắt vô hồn như cá chặt đầu.
Một lúc , chị ngẩng lên, như b.ắ.n đạn:
“Toa Toa, em là con gái – tiền của em cũng là của nhà !
Sau em lấy chồng, nhà hàng rơi vô tay nhà chồng ?”
“Em mà thông minh thì sang tên cho trai em giữ.
Lỡ ly hôn còn chỗ chui về.”
.
Ngỡ sẽ gì.
Ai ngờ cũng gật đầu lia lịa:
“Ờ đúng đó. Chuyển cho giữ em.
Sau biến còn nơi dựa .”
Mẹ đập bàn:
“Con kiểu đó ?
Em con còn lấy chồng, mà mày trù nó ly hôn ?!”
Anh cứng miệng.
Mẹ rít lên câu chốt:
“Vậy hồi tụi con cưới, bỏ tên Tiểu Ngọc vô sổ đỏ,
phòng lúc tụi con ly hôn cho dễ chia nhà?!”
Anh xám mặt.
Không dám gì nữa.
xòe tay:
“Mời hai biến.”
Anh rụt rè:
“Cơm còn ăn mà…”
lạnh:
“Cơm bỏ tiền – ai khách của , xứng ăn.”
Ba cúi đầu, .
Hai ôm về.
thở phào.
“Ba ,
Tiền là con tự kiếm.
Từ hôm nay,
con cuối cùng cũng xài tiền trong uất ức nữa .”
Hai vợ chồng chị mới đá đ.í.t về bao lâu,
thì chị dâu loay hoay WeChat gửi tin nhắn lê thê như bài văn tự thú.
“Toa Toa , chị dâu từng va chạm xã hội, em đừng chấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-muon-chiu-kho-toi-duoi-thang-ve-trai-nuoi-heo/5.html.]
Chị xin .
Chị chị sai.
Mong em nể mặt nhà, tha cho chị ?”
“Dù gì cũng là một nhà, xem như gì xảy , về như cũ ?”
gõ máy rào rào, cần suy nghĩ:
“Được chứ. Em phản đối việc hai về nhà ăn chực.
Cũng cấm chị dâu tiếp tục xông xáo việc nhà,
càng ngăn trai em vác mặt tới nhà hàng việc.
– lương.
Dù gì chị cũng từng giảng đạo lý mà nhỉ?
Đã là một nhà thì cần gì phân biệt rạch ròi.”
Tin nhắn gửi xong, ai trả lời nữa.
Ồ? Im re?
Thế là chị dâu thích lý lẽ chị dâu thích tiền?
Con nhỏ còn non lắm.
Chơi bài tính toán với á?
Cái thể loại đầu óc chật như hộp mì gói ,
chỉ cần thích, bẻ gãy từng cái sừng ngay tại chỗ.
Tin chị dâu lặn thì WeChat nhảy cái “ting” khác.
Lần là – cố tình gửi voice – giọng thì não nề như xem hết bộ phim bi kịch 100 tập.
“Toa Toa , xin em đấy…
Cứ thế nữa là vợ đòi ly hôn thiệt mất…”
ngửa mặt trời cao thở dài, mắt lật trắng:
“Thì ly .
Ly xong kiếm khác chị dâu, ai mà chẳng là chị dâu .
Miễn là đừng chọn loại mắc bệnh nghiện khổ nữa.
Không thì em với ba cắt đứt quan hệ với cho khỏi nhức đầu.”
“Anh thử lật mà xem – từ lúc chị tràn nhà như cơn bão thần kinh,
chuyện gì yên một ngày ?
Đang sống yên ,
mỗi tháng năm vạn rưỡi,
khác nào ông hoàng bà chúa?
Thế mà cứ gào lên là nghèo, đòi chịu khổ, ép nguyên cái nhà khổ chung.
Hài kịp hít thở luôn á.”
Chưa ba phút , voice tới nữa.
bật lên.
Nghe một phát là rút tai liệng qua cửa sổ.
“Toa Toa!
từng thấy em chồng nào độc địa như cô!
Cô còn mong ly hôn ?!
ly đó! nhất định ly!
Cho cô tức c.h.ế.t luôn!”
ngoáy tai, nhướng mày khẩy:
“Ủa?
Chị tưởng đang giận?
vui như trúng độc đắc luôn á.”
“ thừa chị vẫn vật vờ bên ,
và chắc chị chẳng dám ly hôn .
Với cái profile quê mùa mà độc mồm như chị,
cưới là may mắn tới đời thứ 18 .”
Nửa tháng – tròn chu kỳ lương –
hai vợ chồng ôm hộp quà hồng chóe tới nhà hàng, mặt mũi thảm như mới chủ đập đầu.
“Toa Toa…
Cho chị xin việc…
Bất kỳ chỗ nào cũng …”
ngước lên, qua là đoán hết kịch bản:
— xin chỗ nào cũng đá như đá bóng
— chị dâu từng vô phục vụ quán cơm,
thấy khách ăn dư thì tiếc của Trời, bày dĩa mang cho bàn .
Mà còn khoe với chủ là tiết kiệm.
Đến lúc chửi thì sướt mướt như con vịt mất ổ.
gác cằm, đúng một câu:
“ .
Chỉ duy nhất một chỗ – trại nuôi heo.
Chị dâu nghiện ăn khổ thì nghề là chân ái.”
Hai trả lời.
Tức là nuốt nước bọt đồng ý.
Ba tháng —
vẫn còn trụ .
cùng ba ghé thăm.
Nghe giờ hai vợ chồng lên tám vạn một tháng.
Gặp , chị dâu rưng rưng như phim Hàn Quốc:
“Ở đây khổ quá…
Phải đốt than, gió tạt bốn bề…
Chị sắp chuyển từ ăn khổ sang thở bằng khổ em …”
vẫn bình thản uống :
“Ủa, nghỉ ?
Về nhà đắp chăn điều hòa, ăn bào ngư cua hoàng đế chứ gì chơi khổ kiểu dân cày cải lương ?”
Chị dâu lắc đầu nguầy nguậy, như thể tám vạn là ống thở của cuộc đời.
“Thôi, cố tí…
Tám vạn một tháng mà bỏ thì tiếc lắm…”
Còn hết chuyện,
chị chuyển khoản cho 100k,
kèm ghi chú: "Nhờ em mua bánh Holiland, thèm quá…”
Anh kế bên nhăn mặt như ngậm bồ hóng:
“Trời ơi, bánh bèo gì mà mắc xỉu…
Ăn xong còn no bằng tô cơm trắng…”
Chị dâu nổi xung thiên, hét như lệnh vỡ:
“Một trăm bạc thôi mà!
Tám vạn một tháng mà chê mắc?
là con ! Không con trâu mà ăn hoài hưởng!
Anh sống kiểu nô lệ thời tiền sử thì ở một !”
Anh thèm đáp, lẳng lặng xách thau đổ cám cho heo.
nhận chuyển khoản, nhướng mày ba , một tiếng.
“Rồi, chị dâu.
Lần em sẽ mua cho – loại đắt nhất luôn.”
Hết.