CHỊ DÂU MUỐN CHỊU KHỔ, TÔI ĐUỔI THẲNG VỀ TRẠI NUÔI HEO - 1
Cập nhật lúc: 2025-09-07 16:08:40
Lượt xem: 261
một bà chị dâu cuồng khổ sở. Mỗi dịp chuyện dại dột, chị nhảy chớp mắt như thể sinh là để tấm thảm chùi chân cho thiên hạ.
Trước Trung thu, tính thuê lau kính vì nhà ở tầng cao. Vừa mới , chị phun ngay một tràng đạo lý dài hơn sớ Táo quân:
“Nhà khối rảnh rỗi, nhờ ném tiền cửa sổ. Tưởng giàu lắm chắc?”
bảo lau kính tầng cao nguy hiểm, cần chuyên, chị nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt, giật cái khăn, nức nở như đóng phim buồn:
“Được , mạng khác là vàng, mạng chị dâu thì là rác rưởi! Để chị dâu lau!”
Nghe xong cạn lời. Không gây họa nên bỏ luôn việc thuê .
Vậy mà chị vẫn tha:
“Có tiền lên mặt, xài như phá. Loại như thế về quê nuôi lợn mới quý từng xu từng hào!”
gật đầu như vỗ mặt. Đêm đó ngắt luôn khoản “trợ cấp” 5 vạn mỗi tháng cho .
Chị thích ăn khổ mà, thì cho khổ đủ luôn khỏi năn nỉ.
—--------
Hôm Trung thu, mưa to, kính dính đầy đất cát.
định thuê lau.
Chị dâu – mới lọt chân nhà 3 tháng – nhảy dựng như ăn mắm:
“Trong nhà lắm rảnh, cần quái gì thuê! Cô tưởng nhà là nhà họ Vương chắc?”
(Vương = Vương đại gia = nhà siêu giàu)
Chị quê ở cái thị trấn nghèo mốc meo nào đó, cả đời thấy hơn chục triệu.
nên luôn giữ ý, nhường nhịn, cho chị cảm giác “hòa nhập gia đình”.
Cũng nghĩ chị chăm chỉ thì kệ, .
nhẹ nhàng giải thích:
“Chị ơi, nhà tầng 16, tự lau là chơi d.a.o với phận đấy. Từ chị về, tụi em thuê .”
Ai ngờ chị chớp mắt, nước mắt rơi như bể vỡ:
“Ý em là chê chị nghèo ?! Là chị sống hưởng thụ hả?!”
“Chị thật, chị chỉ lo cho cái nhà . Mấy đứa mát ăn bát vàng hiểu giá trị đồng tiền .”
Nói xong cô cầm khăn như chiến trận:
“Được , mạng quý dành cho tụi em, mạng rác rưởi chị dâu lo việc nguy hiểm!”
Mẹ lúc đó đang nhặt rau, lặng lẽ liếc một cái, bước tới:
“Tiểu Ngọc , mạng quan trọng, thuê chuyên cho an .”
Chị dâu mở sẵn cửa sổ.
Gió thổi một phát suýt thổi chị khỏi ban công, mà vẫn móc:
“Mẹ mà cứ chiều con bé Toa Toa như thế, nó tưởng tiền là lá rụng ngoài sân đấy!
Cả ngày ăn với , kiếm nổi thằng bạn trai, tiêu tiền như ném đá xuống giếng, chồng nào chịu nổi?”
À ha, hóa cái màn nước mắt lau kính là để chửi .
Chị , nhà hàng của gia đình là bỏ tiền mở, vận hành.
Ba ăn ở, thuốc thang, lo tất.
Anh thì chơi hưởng lương “trang trí” với mức 5 vạn mỗi tháng – tiền rút từ túi cho.
Nên bỏ cái mặt dâu con hiền dịu xuống, chặt :
“Chị dâu , chị hiểu tiếng ? Mẹ rõ: nhà tiếc tiền. Việc nhỏ cũng quá lên?”
“Nói việc lau kính một hồi lôi bạn trai . ăn cơm nhà chị tiêu tiền nhà chị hả? Ai cấp phép cho chị quản lý mồm miệng như ?”
Chị tát bằng lời, mặt tái mét, cúi gằm.
“Chị… chị lỡ lời… Chị là ngoài, nhiều Toa Toa thích…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-muon-chiu-kho-toi-duoi-thang-ve-trai-nuoi-heo/1.html.]
Vừa rao giảng:
“ lời thật thường mất lòng… Toa Toa nên học cách tiếp nhận…”
suýt bật thành tiếng.
Mẹ sợ căng đòn, kéo tay , tiện tay đóng luôn cửa sổ.
“Tiểu Ngọc , Tết nhất , tránh xô xát. Nếu tiếc tiền thì thôi, khỏi lau kính.”
Lúc nãy gió lùa suýt thổi chị bay, chắc cũng run, nên thì rút lui, gặm hạt dưa như gì.
tức nổ mắt, bếp giải nhiệt.
Ai ngờ chị lẽo đẽo theo, bịt mồm ré lên:
“Trời đất ơi, mai mới là Trung thu, ăn cơm nhà thôi mà kéo cua hoàng đế, gan ngỗng nấu á?!”
liếc xéo chị một phát.
“Thế nhà thì đáng ăn ngon ?”
Hôm nay nhà hàng nhập mớ cua hoàng đế, gan ngỗng tươi sống, xách ngay về.
Mai tiếp khách tính .
Ba đang rửa xửng hấp, :
“Muốn ăn thì ăn. Cả nhà ăn với là quý .”
Chị dâu mắt đỏ hoe:
“Ba ơi, nhà ăn sang hoài ?”
Ba kịp phản ứng, bà sụt sùi kể lể:
“Ba , con với Lý Phong mỗi bữa chỉ dám ăn rau, dám hoang phí.”
“Con tưởng ba lớn tuổi thì tiết kiệm, ai ngờ con nghĩ sai…”
Ba đơ như tượng, tay cầm nồi cũng ngưng luôn.
nuốt giận vô bụng:
“Chị , bữa nay đông đủ, nên ăn ngon tí.
Hơn nữa đồ nhà hàng giá sỉ, đắt như chị tưởng.”
Chị bĩu môi, liếc xéo:
“Không đắt? Nghe cho sang miệng thôi. Cua với gan rẻ bằng cà tím khoai tây ?”
Nói xong lao gom hết cua, nhét thùng xốp, chèn đá, dán băng keo như vận chuyển nội tạng.
Sau đó lùa hết gan ngỗng, bào ngư, đồ ngon, tống hết tủ lạnh.
“Đồ xịn như ăn bữa cơm nhà thì phí. Để mai tiếp khách nấu!”
tức đến vỡ mạch m.á.u não:
“Chu Tiểu Ngọc, chị điên ?! Bao nhiêu : nhà tiếc mấy món !
Mai tiếp khách thì mua nữa, ăn với nhà mà còn tính toán thì chị ăn một luôn cho tiết kiệm!”
xông tới mở tủ.
Chị run môi, ôm chặt cánh cửa tủ lạnh như giữ vàng.
lúc đó, bên ngoài tiếng quát lớn—
“Toa Toa! Em quá đáng thôi! Sao ăn với chị dâu như thế?! Mau xin chị ngay!”
ngẩng đầu, lạnh lùng liếc.
Ồ, cái vô dụng về kìa.
Anh trai – đầu tóc mà cũng chẳng não – cuối cùng cũng xuất hiện để bênh vợ.
Chị dâu như cá gặp nước, lao lòng ảnh như nữ chính phim ngôn tình thời:
“Chồng ơi... về …”