Chị Dâu À, Con Gái Không Phải Thứ Lỗ Vốn - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-01-26 02:35:17
Lượt xem: 7,081

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi lập tức muốn lao tới bênh vực, người phụ nữ này đã như vậy rồi mà anh tôi vẫn cho chị ta cơ hội!  

 

Đây còn là anh trai tôi sao!  

 

Chuyện có tí xíu mà người phụ nữ này đã làm ầm ĩ lên như vậy rồi, sau này ở công ty sẽ ra sao nữa đây!  

 

Nhưng nghĩ lại, thôi thì để anh tôi tự quyết định vậy.  

 

Anh tôi nhắn tin cho tôi, bảo tôi đợi thêm một chút, anh sẽ đưa Triệu Kỳ về trước.  

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, quay về công ty với tâm trạng không vui.  

 

Ngồi trong văn phòng của anh trai, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ cảm thấy không lâu nữa sẽ nhận được tin nhắn bảo tôi tự về đi.  

 

Trước giờ anh tôi chưa từng bỏ rơi tôi!  

 

Đúng lúc tôi đang lẩm bẩm tức tối thì anh tôi đẩy cửa bước vào, còn cầm theo món hạt dẻ rang đường mà tôi thích nhất.  

 

“Tâm Tâm, xin lỗi em nhé!” Anh tôi bóc sẵn hạt dẻ rồi đưa cho tôi, “Anh có mua cái này cho em!”  

 

Nhìn thấy hạt dẻ rang đường, tâm trạng bực bội của tôi lập tức tan biến, tôi liếc nhìn đồng hồ, có hơi ngạc nhiên vì anh tôi về sớm như vậy.  

 

Theo lý thì cặp đôi vừa tái hợp lẽ ra phải khó lòng dứt nhau ra chứ?  

 

Sao nhanh vậy?  

 

Đột nhiên, đầu tôi đau nhói.  

 

Ngón tay thon dài của anh gõ lên đầu tôi một cái: “Nghĩ ngợi gì đấy, về thôi.”  

 

Thế là tôi không nghĩ thêm nữa, lon ton đi theo sau anh tôi như một cái đuôi nhỏ.  

 

Trên đường đưa tôi về nhà, anh tôi không hề nhắc đến chuyện của Triệu Kỳ.  

 

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Anh, anh và Triệu Kỳ tái hợp rồi à?”  

 

Anh tôi thoáng nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu, ngạc nhiên vì sao tôi biết.  

 

Tôi ngượng ngùng cười cười, “Anh à, xin lỗi nha, nãy em chưa về công ty, nấp ở phía sau nghe lén được.”  

 

Anh tôi ho hai tiếng nhưng cũng không quá bất ngờ, vì từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn là người như vậy.  

 

“Ừ.”  

 

“Vậy hai người…”  

 

Mặt tôi đỏ lên, đột nhiên không biết phải hỏi tiếp như thế nào.  

 

“Thôi bỏ đi, nếu anh vẫn chưa muốn để bố mẹ biết, vậy em sẽ giúp anh giấu trước”.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-dau-a-con-gai-khong-phai-thu-lo-von/chuong-8.html.]

Dù gì mới chia tay không lâu, lại còn xảy ra xích mích với gia đình chị ta, tái hợp vội vàng như vậy thì khó mà giải thích rõ ràng được.  

 

“Tâm Tâm, một tuần này của anh và Triệu Kỳ chỉ là để nói lời tạm biệt một cách trọn vẹn”.  

 

Sau này tôi mới hiểu được ý nghĩa của lời tạm biệt trọn vẹn mà anh tôi nói.  

 

Trong tuần này, anh tôi gác lại phần lớn công việc ở công ty, dành thời gian đi chơi cùng Triệu Kỳ.  

 

Còn dẫn theo cả tôi.  

 

Ban đầu tôi không hiểu tại sao lại phải dẫn theo một cái bóng đèn sáng lấp lánh như tôi, nhưng dần dần tôi đã hiểu.  

 

Suốt dọc đường, anh tôi luôn kể về gia đình chúng tôi, về sự giáo dục tôi nhận được từ nhỏ.  

 

Không giống như đang yêu đương, mà giống như đang mang lại cho Triệu Kỳ cảm giác về một gia đình.  

 

Nhưng hiện thực lại tàn khốc.  

 

Những thói quen và quan niệm ăn sâu vào xương tủy thì không thể dễ dàng thay đổi. 

 

Trên suốt chặng đường này, Triệu Kỳ không ít lần chơi xấu tôi.  

 

Dù là cố ý làm tôi trẹo chân, trộm đồ của tôi, hay suýt nữa làm tôi ăn nhầm đồ mà đau bụng...  

 

May mà mỗi lần như vậy đều bị anh tôi phát hiện kịp thời, nếu không cái mạng nhỏ này của tôi đã không chịu nổi mà tiêu mất rồi.  

 

Cho đến ngày cuối cùng.  

 

Đây là ngày cuối cùng của thời hạn một tuần, anh tôi hẹn tôi và Triệu Kỳ đi leo núi.  

 

Anh ấy đeo balo của tôi trên một vai, vai kia đeo balo của Triệu Kỳ.  

 

Thật sự trông rất buồn cười.  

 

Triệu Kỳ liếc nhìn tôi nhiều lần, dường như muốn kiếm cớ để tôi rời đi, tìm cơ hội nói chuyện riêng với anh tôi.  

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

Được thôi, ngày cuối cùng rồi, tôi sẽ chiều ý chị ta.  

 

Tôi nói với anh mình rằng tôi hơi mệt, muốn ngồi nghỉ một lát dưới gốc cây rồi sẽ đi theo sau.  

 

Anh tôi lập tức hiểu ý nhưng vẫn không yên tâm, dặn dò tôi mấy lần rằng phải ở yên tại chỗ, đừng đi lung tung, nếu có việc thì gọi điện cho anh ấy.  

 

Vẫn coi tôi như một đứa trẻ.  

 

Còn gương mặt của Triệu Kỳ bên cạnh thì càng lúc càng khó coi.  

 

Anh tôi không nhận ra, lại tiếp tục lải nhải thêm một lúc lâu rồi mới cùng Triệu Kỳ leo lên trước.  

 

Tôi nhìn theo bóng hai người ngày càng xa dần, trong lòng không khỏi xúc động.  

 

Loading...