Chỉ Còn Sống Được 3 Tháng, Xin Cho Tôi Được Thong Dong Chịu Chết - Chương 2: Đứa trẻ cô đơn
Cập nhật lúc: 2025-02-03 07:31:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymGeQzV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi biết mình mắc bệnh nan y, Trang Tử Ngang không biết nên nói chuyện này với ai.
Người bình thường chắc chắn sẽ nghĩ đến cha mẹ, nhưng hoàn cảnh của anh có chút đặc biệt.
Cha anh là Trang Văn Chiêu và mẹ là Từ Tuệ đã ly hôn từ khi anh mới năm tuổi.
Hầu hết các nghề nghiệp trên đời này đều cần được đào tạo và thi cử mới có thể hành nghề.
Ví dụ như lái xe cần bằng lái, dạy học cần chứng chỉ sư phạm.
Nhưng làm cha mẹ lại không cần thi cử, chỉ cần một phút bốc đồng, một tai nạn bất ngờ là có thể mang một sinh mệnh đến thế giới này.
Ít ai quan tâm xem đứa trẻ có muốn đến hay không.
Tuổi thơ của Trang Tử Ngang không hề hạnh phúc, từ khi có kí ức, gần như ngày nào cha mẹ anh cũng cãi nhau.
Bàn ghế trong nhà thường xuyên đổ vỡ, sàn nhà đầy mảnh thủy tinh và sứ vỡ.
Cuối cùng, vào một ngày bình thường, họ đã đường ai nấy đi.
Khi bàn bạc ly hôn, Trang Văn Chiêu đã từng không muốn nhận nuôi Trang Tử Ngang, vì ông ta cho rằng đứa con sẽ là gánh nặng, ảnh hưởng đến việc tái hôn của ông ta.
Cuối cùng, dưới sự can thiệp của ông bà nội, với lý do nối dõi tông đường, Trang Tử Ngang mới được ở lại nhà họ Trang.
Một năm sau, Trang Văn Chiêu đưa về một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt.
Hai năm sau, họ có con trai riêng.
Trong truyện cổ tích, những đứa trẻ có mẹ kế thường sống rất khổ sở.
Tuy hiện thực không đến mức như vậy, nhưng cũng không tránh khỏi việc phải nhìn sắc mặt, sống nơm nớp lo sợ.
Rõ ràng là nhà của mình, nhưng anh lại thường xuyên có cảm giác như đang sống nhờ.
Mẹ anh, Từ Tuệ, không tái hôn. Bà là nhân viên đường sắt, thường xuyên đi công tác xa nhà, mười ngày nửa tháng mới về một lần.
Bà thuê một căn nhà nhỏ gần trường, Trang Tử Ngang thỉnh thoảng không muốn về nhà sẽ đến đó ở vài ngày.
Cứ như vậy, anh càng trở nên lạc lõng trong gia đình.
Lúc này cha mẹ anh đều đang đi làm, Trang Tử Ngang không muốn làm phiền họ. Anh ra ban công, đứng ở góc khu giặt giũ, do dự hồi lâu rồi gọi đến một số điện thoại bàn.
Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.
Một giọng nói già nua vang lên: "A lô, ai đấy?"
Nước mắt Trang Tử Ngang trào ra: "Ông ơi, cháu là Tử Ngang, cháu nhớ ông bà lắm."
Trang Kiến Quốc vui mừng nói: "Tử Ngang à, ông bà cũng nhớ cháu lắm."
Rồi ông gọi bà sang cùng nghe điện thoại của cháu.
Trang Tử Ngang ngày thường không cảm nhận được tình thân, chỉ có những kì nghỉ hè, nghỉ đông, khi về quê với ông bà nội, anh mới tìm thấy chút hơi ấm tình thân hiếm hoi từ hai ông bà hiền từ.
"Ông bà ơi, cuối tuần này cháu sẽ về thăm ông bà." Trang Tử Ngang cố gắng giữ giọng nói tự nhiên.
"Không cần đâu, bây giờ việc học của cháu quan trọng hơn, đừng lo cho ông bà, cứ đợi đến hè rồi về." Trang Kiến Quốc cười nói.
"Vậy... vậy được ạ, ông bà giữ gìn sức khỏe nhé, cháu phải đi học rồi." Trang Tử Ngang vội vàng tìm cớ cúp máy.
Nếu không anh sẽ khóc mất.
Anh không đủ can đảm để nói ra tin sét đánh này với hai người thân yêu nhất.
Nếu đến ngày đó, ông bà sẽ đau lòng đến mức nào?
Tiếng chuông vào lớp vang lên.
Trang Tử Ngang lau nước mắt, giả vờ bình tĩnh trở về chỗ ngồi.
Anh cố gắng quên đi nỗi buồn, đắm mình vào biển kiến thức.
Bên phải bảng đen là thời khóa biểu, tiếp theo là hai tiết toán.
"Diệt Tuyệt sư thái" Ngô Thu Phương cầm sách giáo khoa bước lên bục giảng.
Tiết toán có tác dụng ru ngủ rất tốt.
Mới năm phút trôi qua, hơn nửa lớp đã ngủ gật.
Lý Hoàng Hiên tranh thủ lúc Ngô Thu Phương quay lên viết bảng, lén lấy cuốn "Thiên Long Bát Bộ" ra.
Lật đại một trang, cũng là một cảnh kinh điển.
Mười tám kỵ binh Yến Vân, phi như bay, bụi mù tung mịt.
"Con trai, mày chán sống rồi hả, dám đọc tiểu thuyết trong giờ của Diệt Tuyệt sư thái?" Trang Tử Ngang nhỏ giọng nhắc nhở bạn cùng bàn.
Nhưng Lý Hoàng Hiên vẫn cố chấp, bất chấp nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-con-song-duoc-3-thang-xin-cho-toi-duoc-thong-dong-chiu-chet/chuong-2-dua-tre-co-don.html.]
Đao kiếm giang hồ, ân oán tình thù trong thế giới võ hiệp thú vị hơn công thức toán học nhiều.
Là một học sinh ngoan, Trang Tử Ngang ngồi ngay ngắn, chăm chú nghe giảng.
Nhưng khác với mọi khi, anh chỉ thấy miệng cô giáo mấp máy chứ không nghe được gì cả.
Cứ như thể hơi ấm của sự sống đang dần dần rời khỏi cơ thể anh.
"Mộ Dung công tử, Trang bang chủ, Đinh lão quái, ba người cứ cùng lên đi, Tiêu mỗ không sợ!"
Lý Hoàng Hiên đang đọc đến đoạn gay cấn thì bỗng cảm thấy một luồng sát khí ập đến.
Cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sắc lẹm của Ngô Thu Phương.
"Lý Hoàng Hiên, lên bảng giải bài này."
Đứng trên bục giảng, giáo viên có thể nhìn thấy rõ mồn một mọi hành động nhỏ của học sinh.
Ngô Thu Phương vốn nổi tiếng nghiêm khắc, không dung túng bất cứ trò nghịch ngợm nào.
Lý Hoàng Hiên lê bước lên bảng, cầm viên phấn, đứng như trời trồng trước bài toán như ma trận trên bảng.
Bài toán khó như vậy, trừ những cỗ máy học tập vô tri vô giác ra thì ai mà giải được?
Ngô Thu Phương sa sầm mặt: "Với trình độ toán của cậu, còn dám đọc tiểu thuyết trong giờ học. Ngồi cùng bàn với Trang Tử Ngang mà không biết học hỏi gì cả."
Lý Hoàng Hiên lẩm bẩm: "Tiểu thuyết là nó cho tôi mà!"
"Tịch thu, ra ngoài đứng nghe giảng." Ngô Thu Phương quát.
Rồi cô đổi giọng ôn tồn: "Trang Tử Ngang, em lên giải bài này, làm mẫu cho các bạn."
Là học bá, Trang Tử Ngang luôn đạt điểm gần tuyệt đối trong các kì thi toán.
Giải bài toán này chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng khi nghe cô giáo gọi tên mình, Trang Tử Ngang lại ngẩn người, như thể linh hồn vừa phiêu du nơi nào đó rồi bị kéo giật trở lại.
Anh bước lên bảng, nhưng cũng đứng lặng hồi lâu, không viết được gì.
Trong đầu anh toàn là hình ảnh tờ giấy chẩn đoán, hay nói đúng hơn là tờ giấy đòi mạng.
Những con số và kí hiệu vốn dĩ thân thuộc giờ đây trở nên xa lạ.
"Trang Tử Ngang, em sao vậy?" Ngô Thu Phương ngạc nhiên hỏi.
"Thầy Ngô, em không biết." Trang Tử Ngang nghẹn ngào trả lời.
"Sao có thể?" Ngô Thu Phương hiểu rõ Trang Tử Ngang, loại đề toán cấp bậc này, tuyệt đối không làm khó được cậu.
Cô để Trang Tử Ngang lên giải đề, là cố ý làm nền cho Lý Hoàng Hiên một chút, lại không ngờ tới lại thất bại.
Hai vai Trang Tử Ngang hơi run lên, viên phấn trong tay rơi xuống đất.
Những giọt nước mắt tủi thân lại lần nữa trào ra.
Cậu như bị nỗi buồn khổng lồ bao trùm, giống như một đứa trẻ lạc lõng.
Ngô Thu Phương nhìn mà xót xa, không nhịn được muốn ôm cậu vào lòng.
Các bạn học nhìn thấy khó hiểu, xì xầm bàn tán.
"Loại đề này mà làm khó được Trang Tử Ngang, đùa à?"
"Học bá đúng là học bá, không làm được bài toán, vậy mà khóc được."
"Mộ Thi, hay là cậu ấy tỏ tình với cậu, bị cậu từ chối?"
...
Lâm Mộ Thi mở to đôi mắt đẹp, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Trang Tử Ngang, bỗng nhiên thấy tim thắt lại.
Làm bạn lâu như vậy, cô chưa từng thấy Trang Tử Ngang đau lòng như thế này.
Chắc chắn cậu ấy có bí mật gì đó.
"Trang Tử Ngang, nín đi, về chỗ nào!" Ngô Thu Phương nhẹ giọng an ủi.
"Thưa cô, em muốn đi vệ sinh." Trang Tử Ngang nức nở.
Ngô Thu Phương khẽ thở dài, lặng lẽ gật đầu.
Giáo viên đối với học sinh giỏi, luôn có phần khoan dung hơn.
Ra khỏi phòng học, đi tới hành lang, Trang Tử Ngang hoàn toàn không kìm nén được nữa, òa khóc nức nở.
Mỗi một thầy cô, mỗi một người bạn học, đều khiến cậu lưu luyến khôn nguôi.
Chỉ còn ba tháng nữa, sẽ là hai thế giới khác biệt.
Sẽ không còn được gặp lại nữa.