Lão phu nhân thích phu nhân, hai nhiều chuyện để .
Khi xem kịch, phu nhân thích châm chọc, nào cũng khiến lão phu nhân ngặt nghẽo.
Lão phu nhân còn yêu thương phu nhân hơn cả đại tướng quân.
Phu nhân nuôi một con chó, cũng đặt tên, mỗi gọi chỉ gọi là “Chó!”
Con chó liền vẫy đuôi, lè lưỡi trông ngây ngô.
Phu nhân đôi khi phản ứng chậm. học sổ sách nhanh, đầy ba ngày quản lý việc lớn nhỏ trong phủ, hơn nữa còn đấy.
Mỗi báo cáo thu chi, phu nhân ghế, gác chân lên, lạch cạch tính toán, y như một tiểu chưởng quầy..
Từ khi phủ đại tướng quân nữ chủ nhân, rõ ràng tiếng vui vẻ nhiều hơn.
Cơ thể của phu nhân lạnh, đại tướng quân liền tự tay sắc thuốc, ngâm chân cho phu nhân.
Mỗi thấy đại tướng quân bưng chậu nước từ trong phòng , đó tiếng phu nhân hét lên: “Đóng cửa ! Lạnh c.h.ế.t .”
Thế là đại tướng quân đặt chậu nước xuống, đóng cửa , bưng chậu nước đổ.
Năm thứ hai khi thành hôn, phu nhân sinh long phụng thai.
Một ngày nọ dọn dẹp phòng, thấy đầu giường một củ nhân sâm cắn dở, phu nhân còn chuyện với nó, hỏi vì giường.
Sau đó liền ném củ nhân sâm cho con chó, chắc chắn hoa mắt , bởi vì thấy nhân sâm chạy mất!
[Đoạn của Thẩm Nhàn]
Thế tử từng dưỡng bệnh một thời gian ở căn nhà cạnh Vân phủ, khi đó là một ngày tuyết rơi, tình cờ thấy một tiểu cô nương cửa Vân phủ đang đắp tuyết.
Tiểu cô nương đắp tuyết tròn trĩnh, cao một mét.
Cuối cùng choàng thêm áo cho tuyết, vẽ mắt mũi xong mới hài lòng rời .
Bình thường thế tử chú ý những chuyện , nhưng đó hiểu tiến gần xem.
Có lẽ tuyết trơn, thế tử đến gần liền trượt ngã, đè nát đầu tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-co-the-noi-su-that/chuong-10.html.]
Chúng vội vàng đỡ thế tử dậy, khi ngài còn định sửa . vì ngã quá mạnh nên bên trong Vân phủ cũng động tĩnh.
Chúng liền đỡ thế tử về phủ.
Không lâu thấy tiếng tiểu cô nưowngnhét lên: “Ai mà vô lương tâm dám đập nát đầu tuyết mà mất bao công sức đắp!”
Từ đó thế tử Vân tiểu thư với ánh mắt lẩn tránh, còn Vân tiểu thư thì nghĩ thế tử kiêu ngạo, thèm .
Mùa đông năm , Vân tiểu thư đến nhà dì chơi, thế tử liền đắp tuyết ngoài Vân phủ, coi như bù đắp.
Chỉ là tuyết thế tử đắp trông , còn nặn thêm hai cục đầu tuyết, dường như lấy hình ảnh của Vân tiểu thư mẫu.
Buổi chiều Vân tiểu thư trở về, thế tử trong sân lắng động tĩnh.
Chẳng mấy chốc Vân tiểu thư gõ cửa, giận dữ: “Ngươi đắp một tuyết như là thần giữ cửa cho nhà ! Sau luyện tay thì về cửa nhà mà luyện!”
Nói xong ôm tuyết sân nện xuống mạnh.
Lần đầu tiên thấy thế tử lộ vẻ mặt tủi .
Ta cũng thấy oan ức cho thế tử, nhưng nửa đêm ngoài, tuyết đó dọa cho hồn bay phách lạc, nên cũng thương xót thế tử nữa.
Cho đến bây giờ, thế tử cưới Vân tiểu thư.
Thế tử phi tính tình hoạt bát, khiến thế tử cũng ngày càng vui vẻ.
Hôn phục của thế tử phi do lão phu nhân tự tay thêu, cả khăn voan đỏ cũng , ai nấy đều yêu quý thế tử phi.
Thế tử và thế tử phi nhàn rỗi, tiền đủ cho mấy đời tiêu hết, nên hàng ngày du sơn ngoạn thủy, hạnh phúc.
Hôm nay gửi thư cho lão phu nhân kể rằng ngắm núi non, hôm qua thấy dòng sông nào đó.
Chưa đến ba năm, hầu như tham quan hết danh lam thắng cảnh trong thiên hạ.
Mỗi mùa đông, cửa phủ thế tử đều hai tuyết.
Thế tử phi còn tưởng thế tử tâm hồn trẻ thơ, về phần sự thật, lẽ thế tử sẽ bao giờ tiết lộ.
Hết