Trịnh Vĩ Nghiệp tức giận đến mức mắng chửi , nhưng ngại Cố Tây Châu ở chỗ , kiên quyết nhịn xuống.
"Có khả năng Mẫn Mẫn trở về chỗ cô ?"
Cố Tây Châu đột nhiên .
Lời nhắc nhở Trịnh Vĩ Nghiệp, ông vội vàng lấy điện thoại di động :
“Cố tổng chờ một chút, bây giờ sẽ hỏi.”
Kết quả thu là .
Đối phương một tuần , Triệu Mẫn Mẫn chuyển cho bà 2 triệu, một nơi, tạm thời vài năm cũng trở về, đó liên lạc nữa.
Trịnh Vĩ Nghiệp xong, mặt tối sầm .
Đợi thêm vài năm nữa, rau cúc cũng nguội .
Hai nha đầu thối .
Ông nhớ tới Lâm Sương Sương, vội vàng gọi cho cô .
Câu trả lời nhận kém nhiều lắm.
Trịnh Vĩ Nghiệp lúc thật sự tức giận .
Hai thua cuộc gì mỗi cũng chuyển cho hai triệu, đến chỗ ông một xu cũng .
Lúc ông còn tưởng rằng hai nha đầu thể cho tập đoàn Trịnh thị xoay , hiện tại xem ông thật sự đúng là mù.
là tức ch.ết ông .
Cố Tây Châu ở nữa, xoay rời .
Trịnh Vĩ Nghiệp hấp tấp đuổi theo:
“Cố tổng, Cố tổng, hạng mục khoa học kỹ thuật sinh thái thể suy nghĩ một chút về Trịnh thị chúng , chúng thật sự thành ý.”
Giọng điệu của đối phương lạnh thấu xương:
“Tìm Triệu Mẫn Mẫn về đây, sẽ cân nhắc.”
Cố Tây Châu về đến nhà, gọi hai cuộc điện thoại.
Không lâu nhận hồi âm.
Quả nhiên, Triệu Mẫn Mẫn đó đem tất cả đồ tặng bán hết , bao gồm phòng ở, xe, còn sợi dây chuyền tặng trong buổi đấu giá.
Rõ ràng, đối phương tạm thời sinh ý nghĩ chạy trốn.
Mà là kế hoạch.
Về phần kế hoạch bắt đầu từ khi nào, .
Cố Tây Châu tắt điện thoại, trong thư phòng cả buổi chiều, mãi cho đến buổi tối Cố Nhược Đồng gõ cửa phòng , gọi ăn cơm.
"Nhược Đồng, sáng hôm đó em ở cùng với Triệu Mẫn Mẫn?"
Cô hồi tưởng một chút, lập tức :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-chi-em-em-cung-nhau-bo-chong/chuong-13-nghi-ngo.html.]
“Một bạn của em mua nhà, bảo em cô đến đó xem, kết quả ngờ bán nhà là Triệu Mẫn Mẫn.”
Cố Tây Châu xoa xoa mi tâm:
"Cô bắt đầu thoải mái từ khi nào, em hỏi cô chuyện gì xảy ?"
Cố Nhược Đồng lắc đầu:
“Không , hai bọn em đang xem phòng , cô đột nhiên đau bụng, đó nhà vệ sinh.”
“Em gọi 120, nhưng cô nhất định bảo em lái xe đưa cô bệnh viện, kỹ thuật của em vốn cũng bình thường, chuyện đó cũng , bao lâu em đánh lái nhầm hướng, còn lún trong hố.”
“Sao , hai, vì đột nhiên hỏi cái ?”
Ánh mắt Cố Tây Châu u ám, giọng trầm thấp:
“Triệu Mẫn Mẫn thai, nhưng sảy ngày hôm đó.”
Cố Nhược Đồng khẽ kêu một tiếng, khiếp sợ che miệng, thanh âm ngừng hoảng loạn:
“Không, thể nào, hai, ..... đừng dọa em.”
“Cô mang thai, vì cho em ? Em nhất định sẽ gọi 120, cho dù cho em một trăm lá gan, em cũng dám tự chở cô bệnh viện.”
“Trời ơi! Làm bây giờ?”
Cố Tây Châu xoa trán, suy nghĩ hỗn loạn:
“Ra ngoài , chuyện tiên đừng cho .”
Hắn dám nghĩ, sẽ thất vọng đến mức nào nếu chuyện .
Ba luôn hy vọng hai em họ thể kết hôn sớm, sinh con sớm.
Trong nhà trẻ con, sẽ náo nhiệt hơn nhiều, thú vị hơn nhiều.
Đây là đứa con đầu lòng của .
Buồn nhất chính là, cho đến khi đối phương còn ở đây nữa, mới từng một đứa bé.
Nếu như ngày đó, lựa chọn đưa Triệu Mẫn Mẫn bệnh viện , kết quả thể giống ?
Liệu đứa trẻ thể ở ?
như .
Không những , còn vứt bỏ Triệu Mẫn Mẫn cả ngày hôm đó.
Bởi vì chân Nhược Đồng thương, một mực ở bên cạnh sướt mướt, nên gần như cả ngày đều xoay quanh cô .
Cho đến buổi tối Triệu Mẫn Mẫn đến Cố gia gây sự, mới nhớ tới cô.
Cố Tây Châu đột nhiên nhớ , chuyện Triệu Mẫn Mẫn bảo đánh gãy một chân Cố Nhược Đồng.
Cô là trả thù.
Trả thù cho đứa bé trong bụng.
Thì là thế.