Chi Chi Của Tôi - 1
Cập nhật lúc: 2025-04-16 04:48:26
Lượt xem: 629
Vào ngày tôi quyết định hiến xác, tôi đã gọi điện cho anh trai, người mà suốt bảy năm qua tôi chưa từng liên lạc.
Phía bên kia im lặng rất lâu mới bắt máy, tôi lập tức nói rõ mục đích cuộc gọi.
Rồi cẩn thận bổ sung: “Chỉ cần ký tên thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Phía bên kia mắng một câu “Đồ điên”, rồi cúp máy thẳng.
Tôi đành lặn lội đường xa, mang theo giấy tờ đến thành phố nơi anh ấy sống.
Lúc đến nơi thì đúng vào thời điểm anh ấy bận nhất.
Anh ấy tiện tay ký tên, thậm chí không liếc mắt nhìn tôi lấy một lần.
Chỉ khó chịu nói thêm một câu: “Thêm một điều nữa. Đợi cô c.h.ế.t thật rồi, đừng thông báo cho tôi.”
Tôi gật đầu: “Được.”
1.
Sau khi kết thúc tiết thực hành y học cuối cùng, tôi ôm tập giáo án rời khỏi toà nhà giảng dạy, không ngờ lại bất ngờ vấp ngã trên nền đất bằng phẳng.
Hình như tôi đã trật mắt cá chân.
Trên quãng đường ngắn trở về văn phòng, mồ hôi lạnh đã túa ra sau lưng tôi.
Nghĩ đến việc buổi chiều không có lớp, tôi dứt khoát lái xe đến bệnh viện.
Tôi kể đơn giản tình hình với bác sĩ:
“Có thể do dạo này công việc bận rộn, tôi hơi mệt và bị cảm lạnh. Phiền bác sĩ kê cho tôi ít thuốc bôi cho chỗ bị trật, và thêm ít thuốc cảm là được.”
Nhưng bác sĩ lại đưa cho tôi một xấp phiếu kiểm tra dày cộm, nghiêm túc yêu cầu tôi làm kiểm tra toàn thân.
Khi có kết quả, đã là ngày hôm sau.
Tôi nhìn chằm chằm vào tên gọi dài và phức tạp của bệnh trên tờ chẩn đoán:
“Xơ cứng teo cơ một bên” (Amyotrophic Lateral Sclerosis - ALS).
Một lúc lâu sau, tôi mới ngước lên nhìn bác sĩ:
“Tôi không hiểu lắm.”
Bác sĩ xác nhận lại lần nữa rằng tôi không có người thân đi cùng, rồi nhẹ giọng, cẩn thận giải thích:
“Nói đơn giản thì… là bệnh ‘người băng’.”
Tôi là giảng viên ngành y, đương nhiên hiểu rõ thuật ngữ đó nghĩa là gì.
Tôi chỉ không hiểu, một căn bệnh hiếm gặp như vậy, sao lại rơi trúng vào tôi?
Tôi xin nghỉ phép nửa tháng, tự nhốt mình trong nhà, từng chút một tiêu hoá sự thật khủng khiếp như sét đánh ngang tai ấy.
Mãi đến hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ dài, tôi mới chấp nhận thực tế và đưa ra một quyết định.
Nếu như cái c.h.ế.t đã định sẵn, tôi muốn hiến tặng t.h.i t.h.ể của mình cho ngôi trường cũ nơi tôi đang giảng dạy, để phục vụ cho nghiên cứu y học về căn bệnh này.
Tôi điền xong đơn hiến xác, duy chỉ còn mục “Chữ ký người thân” là bỏ trống.
Bàn tay cầm bút của tôi, các khớp ngón tay bắt đầu trắng bệch.
Giờ đây, người thân của tôi chỉ còn lại đúng một người.
Nếu tôi còn đủ mặt dày để gọi anh ta là “người thân”.
Màn đêm dần buông xuống, phòng ngủ trống trải và lạnh lẽo.
Tôi lấy điện thoại ra.
Sau một hồi lâu, cách bảy năm trời, tôi gọi lại vào số điện thoại ấy.
“…Anh có thể… giúp em ký vào đơn hiến xác được không?”
2.
Điện thoại đã kết nối.
Tôi khó khăn diễn đạt ý định của mình, nhưng đầu dây bên kia lại không có tiếng trả lời.
Thời gian trôi qua từng giây một.
Trong sự im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tim tôi như nghẹn ở cổ họng.
Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nhưng mắt tôi lại bất giác đỏ hoe.
Tôi cứ nghĩ rằng mình đã tê dại mà chấp nhận sự thật này.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, giữa sự im lặng ở đầu dây bên kia,
Tôi bỗng cảm thấy đau lòng và sợ hãi khi phải đối mặt với cái chết.
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, lại lên tiếng:
“Anh có nghe thấy không? Chỉ là ký một chữ thôi, yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”
Vẫn không có hồi đáp.
Nghĩ đến việc đã bảy năm không liên lạc, tôi không khỏi hoài nghi — Liệu số này có còn là của anh ấy không?
Tôi cẩn thận hỏi lại:
“Anh… là Lâm Dịch phải không?”
Lần này, giọng nói ghét bỏ và thiếu kiên nhẫn ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng vang lên:
“Đồ điên.”
Không ai khác, chính là Lâm Dịch.
Cổ họng tôi bất chợt nghẹn lại.
Chưa kịp nói gì thêm, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng “tút tút” ngắt máy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-chi-cua-toi-yxzn/1.html.]
Bảy năm không liên lạc.
Giờ đây, rõ ràng sự căm ghét của anh ấy dành cho tôi vẫn không hề thuyên giảm.
Nhưng giấy hiến xác mà không có người nhà ký tên thì quả thật khó mà làm được.
Tôi nhớ bác sĩ từng nói, bệnh xơ cứng teo cơ (ALS) này rất khó đoán.
Có thể là một năm rưỡi, cũng có thể chỉ là mười ngày nửa tháng,
Tay chân và các cơ quan khác trong cơ thể sẽ dần mất đi chức năng.
Tôi không thể biết được, vào ngày nào đó
Mình sẽ không thể đi lại, không thể cầm nắm đồ vật,
Thậm chí là khó thở, không thể nói chuyện.
Vì vậy, những việc cần làm, vẫn nên lo liệu càng sớm càng tốt.
Tôi đặt vé máy bay luôn trong đêm, vượt ngàn dặm đến thành phố nơi Lâm Dịch đang sống.
Đã mất liên lạc nhiều năm, khi đến Hải Thành, tôi phải mất rất nhiều công sức mới dò được tung tích của anh ấy.
Khi đến nhà hàng bên kia, đã là sáng hôm sau.
Tôi bị bảo vệ chặn lại ngoài cửa.
Người đàn ông trung niên thấy tôi nhất quyết không rời đi, lạnh lùng nói:
“Hôm nay là tiệc sinh nhật của em gái Lâm tổng bên công ty công nghệ Dịch Tinh. Chỗ này đã được bao trọn, người ngoài không ai được vào.”
Tôi nhẹ nhàng giải thích:
“Tôi đến tìm Lâm tổng. Tôi… tôi cũng là em gái của anh ấy.”
Rõ ràng, em gái ruột cùng huyết thống của Lâm Dịch, chỉ có một mình tôi.
Nhưng câu nói ấy lại khiến tôi cảm thấy chột dạ, đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Người đàn ông trung niên đương nhiên không tin, còn giơ tay định đuổi tôi đi.
Nhưng lúc đó, hai bên cánh cửa kính của nhà hàng bỗng mở ra.
Không xa bên trong, có người đang đi về phía này.
Tiếng cười lạnh lùng, trầm thấp của một người đàn ông vang lên:
“Cô cũng mặt dày thật đấy.”
3.
Tim tôi bất chợt thắt lại một nhịp.
Dù đã bao năm trôi qua, giọng nói ấy vẫn khiến tôi vô thức cảm thấy áy náy và bất an.
Tôi cố nén lại cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy, ép bản thân ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đang bước đến.
Bảy năm không gặp, Lâm Dịch giờ đã không còn là chàng trai mười chín tuổi năm nào.
Người con trai từng nghẹn ngào cầu xin tôi trong điện thoại, van nài tôi về nhà gặp mẹ lần cuối.
Giờ đây, ánh mắt anh ấy lạnh lùng, vóc dáng gầy hơn trước, càng làm nổi bật những đường nét góc cạnh sắc sảo trên gương mặt.
Tôi há miệng, nhưng cổ họng như bị bông nhét đầy, không thể nói ra được lời nào.
Mãi đến khi có một chiếc xe dừng lại trước cửa, Lâm Dịch sải bước lướt qua tôi, đi về phía người đang bước xuống xe.
Tôi mới bừng tỉnh, vội vàng gọi theo:
“Phiền anh ký cho em… một chữ thôi, chỉ cần ký tên là được.”
Hạt Dẻ Rang Đường
Tôi vừa chạy theo anh ấy, vừa luống cuống lôi giấy tờ và bút ký từ trong túi ra.
Người con gái từ xe bước xuống, từ xa đã gọi to với anh ấy:
“Anh, bên này!”
Chắc là nhân vật chính trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay, con gái của mẹ nuôi Lâm Dịch.
Nhưng tôi thậm chí không có can đảm ngoảnh lại nhìn cô ấy một cái.
Ánh mắt Lâm Dịch lướt thẳng qua tôi, nhìn về phía người vừa xuống xe.
Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức linh đình, khách khứa đông đúc, rõ ràng anh ấy đang bận rộn.
Vì tôi chặn đường đi của anh ấy, sắc mặt anh ấy lập tức trở nên u ám và khó chịu.
Anh ấy giơ tay giật lấy cây bút từ tay tôi, không buồn nhìn giấy tờ mà ký tên rất nhanh.
Khoảnh khắc bút chạm giấy, dường như sợ tôi lại dây dưa, anh ấy hơi dừng lại,
Lạnh nhạt buông thêm một câu:
“Thêm một điều nữa. Đợi cô c.h.ế.t thật rồi, đừng thông báo cho tôi.”
Như có một chiếc xương cá, bất ngờ mắc kẹt nơi cổ họng.
Tôi mất một lúc lâu mới có thể lên tiếng, giọng yếu ớt đến mức gần như không nghe thấy:
“Được.”
Đợi nghe được câu trả lời của tôi, Lâm Dịch mới dứt khoát ký nốt phần còn lại.
Anh ấy vẫn không buồn nhìn tôi lấy một lần, chỉ thờ ơ nói tiếp:
“Biến được chưa?”