Chỉ Cần Dám Nghĩ Sẽ Nhận Được Chân Thành - Chap 7

Cập nhật lúc: 2025-04-12 04:00:48
Lượt xem: 209

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

11.

 

Rời khỏi nhà họ Lục, tôi lại quay về phim trường, tiếp tục đóng mấy bộ phim tổng tài ngắn của một nữ minh tinh tuyến mười tám.  

 

Ngôi sao lưu lượng Soái Thiên Dương dạo gần đây vì liên tiếp bị khui chuyện được bao dưỡng bởi phú bà, lại còn từng bỏ rơi “anh rể” thời còn chưa nổi, bị phanh phui là “phích cắm hai đầu”, mất hết tài nguyên, giờ cũng đành phải đi đóng phim ngắn diễn cùng tôi.  

 

Quản lý của tôi tức tối mắng:  

 

“Cái đoàn phim này đúng là cố tình gây chuyện, biết rõ mấy năm trước em suýt bị hiểu nhầm là bạn gái cậu ta, giờ lại cố tình cho hai đứa đóng chung, muốn tạo nhiệt độ đây mà.”  

 

Dạng sao nữ vô danh như tôi thường là ký hợp đồng xong mới biết ai là bạn diễn.  

 

Tôi đang ngồi trong phòng hóa trang, tự mình trang điểm.  

 

“Quan tâm gì chứ, hắn cũng hết thời rồi, chẳng ai xem đâu.”  

 

Giới này từ trước đến nay chỉ có “người mới cười”, chứ ai thèm nhìn “người cũ khóc”.  

 

Lúc còn hot, chỉ cần hắn đi vệ sinh thôi cũng lên hot search.  

 

Giờ hết thời rồi, dù có c.h.ế.t cũng chẳng ai quan tâm.  

 

Mà Soái Thiên Dương hết thời cũng đáng.  

 

Chỉ là… phải đóng chung với hắn khiến tôi có chút buồn nôn.  

 

Tôi nhận phim này là vì kịch bản khá giống với trải nghiệm của mình. 

 

Là câu chuyện "kết hôn trước yêu sau", vì hiểu lầm mà nữ chính mang thai rồi bỏ đi.  

 

Phim chỉ quay trong 10 ngày, lại gần nhà, buổi tối tôi còn có thể về chăm con.  

 

Quản lý vỗ vai tôi an ủi:  

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

 

“Thì đành chịu khó một chút vậy.”  

 

“Vâng.”  

 

Tôi gật đầu.  

 

Lúc đó, bên nhà sản xuất gọi tôi ra chuẩn bị quay.  

 

Tôi trang điểm xong, bước ra phim trường thì bất ngờ thấy Lục Trạm cũng có mặt.  

 

Tôi đứng đờ ra tại chỗ, sững sờ mất ba giây.  

 

“Anh… làm gì ở đây?”  

 

Anh nhìn tôi, ánh mắt nóng bỏng:  

 

“Em không biết sao? Anh là nam chính của bộ phim này.”  

 

Tôi nghẹn lời, một lúc lâu mới thốt ra:  

 

“Cái… gì cơ?”

 

---

 

12  

 

Sau đó tôi mới biết, công ty đầu tư bộ phim này cũng thuộc tập đoàn của Lục Trạm.  

 

Đại boss đã nói muốn làm nam chính, ai dám không đồng ý?  

 

Chúng tôi bắt đầu luyện tập phân cảnh, thảo luận kịch bản.  

 

Lục Trạm cầm kịch bản, hỏi một cách nghiêm túc.  

 

Nhưng giọng điệu của anh chẳng giống đang nói về vai diễn, mà như đang hỏi tôi.  

 

“Em nói xem, tại sao nữ chính lại bỏ đi? Động cơ hành động của cô ấy là gì? Nam chính đã nói yêu cô ấy rồi, cũng đối xử rất tốt.”  

 

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh.  

 

“Vì trước đó nam chính từng chê bai cô ấy, còn hay bắt nạt.”  

 

Lục Trạm hơi cau mày.  

 

“Có khả năng nào là vì thích nên mới bắt nạt không?”  

 

Tôi ngẩng đầu, ngán ngẩm:  

 

“Anh nhìn đâu ra đó là thích vậy?”  

 

Anh nhìn tôi, cười dịu dàng, lật kịch bản rồi nhắc nhẹ:  

 

“Phần nội tâm nhân vật, trang cuối có viết đấy.”  

 

Ơ…  

 

Ngại quá, tôi chưa đọc đến đó.  

 

Tôi đang nghĩ nên xoa dịu không khí kiểu gì, thì thấy Lục Trạm buông kịch bản xuống, bất ngờ nghiêm túc nói một câu khiến tim tôi đập loạn.  

 

“Cảm xúc của anh cũng giống vậy. 

 

“La Hoan Hoan, anh thích em.”  

 

…  

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, hoảng loạn, vội vàng đánh trống lảng:  

 

“Anh có thể nghiêm túc một chút không? Tập trung diễn đi.”  

 

Lục Trạm nhìn tôi, cười càng dịu dàng:  

 

“Vậy em có thể nghiêm túc nghe anh giải thích không?”  

 

Tôi cảm giác anh đến chỉ để trêu tôi, giận quá liền vứt kịch bản rồi bỏ đi.  

 

Lục Trạm chân dài đuổi tới chặn đường, trầm giọng nói:  

 

“Anh không thích Tống Thiến.”  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-can-dam-nghi-se-nhan-duoc-chan-thanh/chap-7.html.]

Tôi nói khẽ:  

 

“Em biết.”  

 

“Vậy sao em lại bỏ đi?”  

 

Một câu hỏi ấy khiến tôi đỏ cả mắt, bao tủi thân dâng lên.  

 

Tôi vừa khóc vừa nói:  

 

“Vì anh không thích em.”  

 

“Ai nói anh không thích em?”  

 

Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi, giọng khàn khàn như đang hứa hẹn:  

 

“Anh thích em, từ rất lâu rồi.”  

 

“Đồ lừa đảo.”  

 

Tôi vừa khóc vừa sụt sịt mũi.  

 

“Hồi trước anh cứ gọi em là khoai tây nhỏ, còn ghét em thích hóng chuyện.”  

 

Lục Trạm ôm tôi vào lòng, trán chạm trán, cúi đầu nhẹ nhàng nói:  

 

“Xin lỗi, trước kia anh chưa hiểu rõ lòng mình, vì thích nên cứ muốn chọc ghẹo để được em chú ý.”

 

“Thật ra, anh đã sớm thích em rồi, thích cái dáng vẻ hay hóng hớt, thích đi ăn dưa khắp nơi của em.”  

 

Tôi thật sự không dám tin anh sẽ nói ra những lời như vậy, ngẩng đầu nhìn anh:  

 

“Anh nói thế là vì em là mẹ của con anh đúng không? Toàn nói lời ngon ngọt để lừa em.”  

 

Lục Trạm:  

 

“Không phải vì em là mẹ của con anh nên anh mới thích em. Cũng không phải vì đứa bé. Mà là vì anh thích em, nên mới có đứa bé. Không thì em nghĩ vì sao người anh muốn liên hôn lại là em?”  

 

Tôi chợt nhớ lại khi nhà họ Lục đề xuất liên hôn, bạn thân tôi còn trêu:  

 

“Lục Trạm nhiều tiền như vậy, sao lại muốn kết hôn với mày? Chắc lén thích mày lâu rồi nhỉ?”  

 

Tôi khi đó suýt sặc cả nước có ga.  

 

“Mày đừng đùa mấy trò vượt mức pickleball như thế chứ. Anh ta mà thích tao, tao livestream ăn c*t luôn.”  

 

Ai ngờ, đúng là cái đứa bạn "nhọ" kia đoán trúng, Lục Trạm thích tôi thật, nên mới chọn kết hôn với tôi.  

 

Lục Trạm dụi đầu vào vai tôi, như một chú chó con, hơi thở nóng hổi phả lên cổ tôi, khàn giọng làm nũng:  

 

“Hoan Hoan, em đừng không cần anh.”  

 

Tôi suýt bị dọa chết, còn tưởng anh sắp nói: “Hoan Hoan, anh muốn xem em livestream ăn c*t.”  

 

Lục Trạm: “…”  

 

Tim tôi ấm áp.  

 

Còn ai chịu nổi kiểu đáng yêu thế này nữa chứ…  

 

Tôi vừa khóc vừa cười, ôm lại anh, ra hiệu như đã làm hòa.  

 

Lục Trạm cũng cười, ôm chặt tôi.  

 

Tôi hỏi:  

 

“Thế… phim này anh còn đóng không?”  

 

Ghen tuông nổi lên, anh đáp:  

 

“Đương nhiên là đóng, anh xem kịch bản rồi, trong đó nhiều cảnh hôn lắm, anh không chịu được cảnh người đàn ông khác hôn em!”  

 

Tôi: “…”  

 

---

 

13.

 

Vậy là, thái tử gia Kinh thành đích thân xuống tay, cùng tôi hợp diễn một bộ tổng tài “anh theo đuổi tôi chạy trốn” quê mùa, sến súa.  

 

Phim hot toàn mạng.  

 

Trực tiếp bạo hồng.  

 

Cư dân mạng bình luận:  

 

【Đẹp trai, nhiều tiền, diễn còn hay? Nhóc con, cậu muốn tôi hôn cậu à?】  

 

【Đúng kiểu quê mùa, lo quá đi, sếp Lục ơi, anh cao thế không thể ôm hai người cùng lúc à?】  

 

【Hai vợ chồng này thật không coi chúng tôi là người ngoài nhỉ, đồ c.h.ế.t tiệt, ở nhà ăn sung mặc sướng thế cơ mà.】  

 

【Đủ rồi, tôi nói thật là đủ rồi, cốt truyện sến quá, tôi không thể đóng được 1 tập à?】  

 

【Nữ chính chạy cái gì mà chạy, với tiêu chuẩn này á?】

  

【Trả lời: chắc là chạy ra khoe cho thiên hạ đấy.】  

 

【Haha c.h.ế.t mất, cười đau cả bụng.】  

 

【Phim thì vừa sến vừa cuốn, thái tử gia nhà giàu như vậy mà còn muốn dụ tôi nạp 9.9 mua VIP sao? Đúng là tư bản không có nhân tính!】  

 

…  

 

Nhờ bộ phim này, tôi cũng chính thức nổi tiếng, trở thành nữ diễn viên hot nhất dạo gần đây.  

 

Đồng thời, quá khứ “chuyên ăn dưa” của tôi cũng bị fan đào lại, độ hot càng lên cao, còn được tặng luôn biệt danh dễ thương:  

 

“Nữ chính ăn dưa nhà chúng tôi – Hoan Hoan.”  

 

Lục Trạm ôm tôi từ sau lưng, hơi thở chưa tan hết dư vị đêm qua, nghiêng đầu hôn nhẹ lên môi tôi, cười dịu dàng nói:  

 

“Cũng là nữ chính ăn dưa của anh.”

 

“Anh yêu em, Hoan Hoan.”  

Loading...