Dù sao tôi cũng chỉ là một kẻ hầu kém cỏi, không đáng để anh ta phải vì tôi mà cãi nhau với người phụ nữ anh ta đã yêu suốt mười năm.
Giang Đình Nhu nghiêng đầu, cười hì hì làm nũng:
“Sao vậy? Mỗi tối em đã tập ‘cardio đôi’ với anh rồi mà vẫn chưa đủ sao?”
(Cardio được hiểu là những bài tập thể dục như chạy bộ, nhảy... làm tăng nhịp tim của người tập và là một trong những phương pháp hiệu quả dành cho người giảm cân hay những vận động viên muốn đốt cháy lượng mỡ thừa trong cơ thể.)
Cô ta cười rộ lên trông vô cùng đáng yêu.
Cố Tiêu lại thở dài, bất lực đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô ta.
Tuy nói vậy, nhưng sáng hôm sau, Giang Đình Nhu vẫn cùng Cố Tiêu đi chạy bộ.
Chỉ tiếc là.
Chạy chưa được mấy trăm mét, cô ta đã ngất xỉu.
Cố Tiêu cuống lên.
Nhưng đúng lúc này, anh ta lại có một cuộc họp cổ đông quan trọng cần tham gia.
Không hổ danh là một quản gia chuyên nghiệp, Ngô Mạn ngay khi nhận được tin liền lập tức chạy đến.
Bà ta đỡ lấy Giang Đình Nhu, ra lệnh dứt khoát:
“Tổng giám đốc Cố cứ đi họp trước đi. Tôi sẽ đưa tiểu thư Giang đến bệnh viện.”
Khoảnh khắc chạy bộ thư giãn nhất trong ngày bỗng chốc biến thành một màn hỗn loạn.
Cố Tiêu day trán, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt.
Cuối cùng, anh ta không nói thêm gì, lên xe và rời đi.
Nhưng Ngô Mạn không đưa Giang Đình Nhu đến bệnh viện.
Bà ta chỉ đỡ cô ta về phòng ngủ, sau đó gọi bác sĩ riêng đến kiểm tra.
Sau khi thăm khám, bác sĩ chậm rãi nói với Ngô Mạn:
“Tiểu thư Giang hiện đang bị suy dinh dưỡng, đường huyết thấp. Nếu tình trạng này tiếp diễn, sức khỏe của cô ấy sẽ ngày càng xấu đi.”
Ngô Mạn gật đầu:
“Cảm ơn bác sĩ. Khi tiểu thư tỉnh lại, tôi sẽ báo cho cô ấy biết.”
Nhưng khi Giang Đình Nhu tỉnh dậy, Ngô Mạn chỉ hờ hững nói một câu:
“Bác sĩ bảo không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ khuyên tiểu thư đừng ăn kiêng quá mức thôi.”
Giang Đình Nhu lập tức không vui:
“Cái kiểu bác sĩ gì thế? Tôi ăn rất nhiều mà! Tôi đâu có nhịn ăn?”
“Vậy chắc là do lâu rồi không vận động nên mới mệt.”
Ngô Mạn kéo chăn đắp lại cho cô ta, nhẹ giọng nói:
“Tiểu thư Giang cứ nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
Sau khi Giang Đình Nhu ngủ say, Ngô Mạn bước vào căn phòng nhỏ của tôi.
Bà ta nhìn băng gạc quấn trên chân tôi, giọng trầm thấp:
“Cô cũng gan lắm đấy.”
Tôi khẽ cười:
“Kế ‘khổ nhục’ dù cũ kỹ, nhưng chưa bao giờ mất tác dụng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chi-ay-da-mat-nhung-con-chung-toi/chuong-6.html.]
Ngô Mạn trầm ngâm:
“Cố Tiêu cùng lắm chỉ cảm thấy Giang Đình Nhu hơi quá đáng. Nhưng vì chuyện này, anh ta sẽ không bao giờ trở mặt với vị hôn thê của mình đâu.”
“Dù sao thì, đối với bọn họ, những kẻ như chúng ta… cũng chỉ là lũ kiến hèn mọn.”
“Thì sao chứ?”
Tôi mỉm cười.
Ánh mắt chậm rãi khóa chặt Ngô Mạn.
“Chị Ngô, chị còn nhớ câu đầu tiên mà chị Nhạc đã dạy chúng ta trong buổi học đầu tiên không?”
Ngô Mạn sững người, trầm mặc một lúc.
Rồi—
Ánh mắt bà ta khẽ động.
Tôi biết.
Bà ta nhớ ra rồi.
Năm đó, trong căn phòng học cũ kỹ, chị Nhạc, khi ấy chỉ mới mười tám tuổi, đứng trước bảng đen.
Chị cầm phấn, viết lên bảng từng nét chữ ngay ngắn.
Rồi chị quay lại, dẫn chúng tôi đọc từng câu từng chữ:
“Con đê dài vạn dặm, có thể sụp đổ chỉ vì một hang kiến nhỏ.”)
Ngày cưới của Giang Đình Nhu và Cố Tiêu càng lúc càng đến gần.
Cố Tiêu luôn bận rộn với công việc, nên mọi chuyện chuẩn bị đều do Giang Đình Nhu quyết định.
Cô ta vô cùng hào hứng.
Cô ta đặt trước một khách sạn sang trọng trên đảo, thuê một chiếc du thuyền đẳng cấp, chuẩn bị trực thăng riêng để đón tiếp khách mời.
Thậm chí, những bông hoa dùng để trang trí lễ cưới cũng đều là những giống hoa quý hiếm, được mua lại từ các buổi đấu giá khắp nơi.
Chi phí cho toàn bộ đám cưới này đắt đến mức kinh khủng.
Ngay cả những người thân trong gia đình Giang Đình Nhu cũng phải lên tiếng khuyên nhủ:
“Không cần phô trương, lãng phí như thế đâu.”
Bởi vì nhà họ Giang những năm gần đây thực chất đã không còn hưng thịnh như trước nữa.
Trước kia, tài sản của họ chủ yếu tập trung vào bất động sản và ở ngành giải trí.
Nhưng trong hai năm trở lại đây, nhiều dự án lớn liên tục thất bại, khoản đầu tư thì bị mắc kẹt, dòng tiền ngày càng eo hẹp.
Những năm qua, cuộc sống xa hoa vô độ của Giang Đình Nhu
Thực chất đều dựa vào tiền của Cố Tiêu.
Bây giờ, ngay cả đám cưới xa xỉ này cũng là tiêu tiền của nhà trai.
Điều này khiến gia tộc Giang cảm thấy lo lắng.
Nhưng Giang Đình Nhu vẫn vô cùng thản nhiên.
Cô ta không hề cảm thấy có gì không đúng.
Dù sao thì lúc Giang Đình Nhu và Cố Tiêu bắt đầu yêu nhau, Cố Tiêu vẫn chỉ là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Anh ta xuất thân bình thường, không có bệ đỡ.
Nhưng anh ta là nam thần của cả trường, vừa đẹp trai, vừa là thiên tài học thuật.