Kết quả của câu đó là, bà thím cạn lời liếc hai , đó thẳng dậy— Xem náo nhiệt của vụ phanh gấp.
Có nhiều hành khách quan tâm đến vụ việc , nhưng mấy thấy cảnh cô Hứa Lễ Vi trong toa tàu.
Tân Ngộ cũng quan tâm nhiều như nữa, phần m.ô.n.g tự động phác họa đường cong của đùi, cứng rắn, cấn vô cùng rõ ràng.
Tay cô đặt vai , cảm nhận nhiệt độ thở nóng bỏng của trai, cả cô sắp bốc cháy.
Đặc biệt là một chỗ phồng lên rắn rỏi, dường như với tốc độ mà da thịt thể cảm nhận …
Cô nhớ những lời với Hứa Nhuế ngày đầu tiên.
Thân hình cực dài, ngón tay cực dài, ước chừng chỗ đó cũng cực dài.
Ánh mắt của cô thật chuẩn.
Trong lòng Tân Ngộ cuồng hỉ, nhưng mặt vẫn tỏ bình tĩnh.
Hứa Lễ Vi thong thả gõ gõ cánh tay cô.
Tân Ngộ hồn.
Gò má đỏ bừng, cô dậy khỏi đùi , chậm rãi di chuyển đến vị trí bên cạnh.
“Lúc nãy cũng thấy ánh mắt của dì bên cạnh đấy, những gì đều là để cho logic hợp lý.”
“…” Hứa Lễ Vi đầu cô một cái, nghiêm túc, bừa.
Mặc dù cũng chút hoài niệm về cảm giác lúc nãy, nhưng thể nhắc nhở cô.
“ nghĩ trọng điểm hiện tại hình như là tại tàu điện ngầm dừng, hoặc là khi nào mới thể khởi động .”
Có nhân viên an ninh tàu điện ngầm tới, an ủi đừng nóng vội.
Không ngờ cô rộng lượng: “Tuyến một tháng lên cơn mấy , quen .”
“…”
“Anh là mấy khi xe của dân văn phòng.”
“…”
“Nói xem nào?” Tân Ngộ đùa, hạ thấp giọng, “Đột nhiên chuyến xe của dân công sở, rốt cuộc mục đích gì thể !”
“…”
Rõ ràng cô đang đùa, Hứa Lễ Vi vẫn cảm giác dồn đến đường cùng, suýt nữa chọc thủng.
Anh dời ánh mắt , đoàn tàu từ từ lăn bánh về phía , tâm trạng căng thẳng của hành khách giải tỏa, khí trở nên náo nhiệt.
Anh ho khan một tiếng, trả lời, chuyển chủ đề: “Vậy lúc nãy cô đùi , còn gọi là cục cưng, mục đích gì thể ?”
Tân Ngộ: “…”
Lại hỏi ngược , cô cúi đầu gãi gãi vết chai nhỏ đầu ngón tay, tim trong phút chốc đập nhanh hơn.
Tốc độ tàu điện ngầm cũng tăng lên, ánh sáng và bóng tối lùi , cuối cùng rơi một khung cảnh kỳ lạ.
Tân Ngộ liếc trộm , đúng lúc phát hiện đang cô, ánh mắt trầm , như thể ẩn chứa những bí mật vụn vặt.
Cô mấp máy môi, nhỏ giọng : “Chúng hòa .”
“Cái gì?” Hứa Lễ Vi rõ lắm.
Cô ghé sát gần, lớn hơn: “Trước đây kéo lông mi của , bây giờ lên đùi , hòa .”
“…”
Còn thể hòa như ?
Hứa Lễ Vi logic của cô cho kinh ngạc.
Tân Ngộ xong liền chút hối hận, lý do cô tuỳ tiện bịa tin, cũng ý định hỏi tiếp.
Cùng với việc ga đại học X đến, cô nhận dường như bỏ lỡ một cơ hội tỏ tình.
Tàu điện ngầm dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-trai-dep-toi-gap-moi-ngay-tren-tau-dien-ngam/chuong-6.html.]
Hứa Lễ Vi dậy, liếc cô một cái chuẩn xuống xe.
Mỗi ngày chỉ vì bốn trạm đường ngắn ngủi, mười phút, thời gian thật sự quá ngắn.
Cửa mở .
Anh về phía cửa, bước qua cửa, tay áo đột nhiên một lực từ phía kéo .
Hứa Lễ Vi kinh ngạc đầu, Tân Ngộ theo xuống xe, vì tâm trạng căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, môi đỏ răng trắng.
Cô sợ sẽ hối hận, cũng sợ cửa tàu điện ngầm đóng , dùng thời gian ít ỏi nhanh chóng : “Em, em lừa đó.”
Cô : “Em chuyến tàu điện ngầm , quét thông tin liên lạc, đến trường, lên …”
“Đều là vì thích !”
Tiếng bíp cảnh báo vang lên lưng, cô vội vàng trở toa tàu, thậm chí dám biểu cảm của đối phương.
Hành khách qua thấy , nhưng tỏ tình theo cách , quả thực ngay cả cô cũng ngờ tới.
Tân Ngộ siết c.h.ặ.t t.a.y vịn, tim đập cực nhanh, tai ù .
…
Sau khi trở văn phòng, cô chút sợ tin nhắn Wechat, sợ nhận tin nhắn từ chối.
giao diện Wechat vẫn trống trơn, bất kỳ phản hồi nào.
Tân Ngộ hối hận, thầm nghĩ gì ai tỏ tình ở cửa tàu điện ngầm chứ, chín phần mười là dọa em sợ .
Cô bắt đầu điên cuồng nhắn tin cho Hứa Nhuế, đầu óc nổ tung, hối hận kịp.
Hứa Nhuế cô phiền đến mức chịu nổi, hẹn cô cuối tuần uống rượu.
Tân Ngộ bấm ngón tay tính, chủ nhật thời gian.
Tân Ngộ: Hay là gọi cả em trai cùng .
Hứa Nhuế: ?
Tân Ngộ: Hu hu hu dù nó cũng học ở đại học X, nhỡ quen thì , tớ tìm hiểu thêm về nhiều phương diện.
Hứa Nhuế: …
Hứa Nhuế: Tớ cứ cảm giác và em trai tớ đang cùng phát bệnh.
Tân Ngộ: Vậy thì để hai bệnh nhân gặp một lát .
Cô vẫn luôn nhận tin nhắn phản hồi, ngày thứ ba, đầu tiên nảy sinh tâm lý trốn tránh.
Có chút hổ.
Nếu trai từ chối cô tàu điện ngầm thì .
Thế là Tân Ngộ sớm hơn hai phút, bắt chuyến tàu điện ngầm đó.
Không gặp Hứa Lễ Vi.
Ngày thứ ba, cô ngủ quên, muộn, là bỏ lỡ.
Ngày thứ tư, cô sắp xếp dự một cuộc họp, tàu điện ngầm, gặp.
Cho đến thứ sáu, cô vội vã xuống lầu, lo lắng đồng hồ, thầm nghĩ xong xong , hôm nay chỉ e gặp nữa , ai mà ngờ khi chọc thủng còn thể ngày ngày gặp mặt, khi chọc thủng ngay cả một cơ hội cũng !
Cô kéo cửa khu chung cư , một chiếc xe đang đỗ ở ngã tư đột nhiên vang lên tiếng còi.
Ban đầu cô để ý, lướt qua chiếc xe.
Ngay lúc , cửa ghế lái mở , một giọng trong trẻo dễ , vang lên từ phía cô.
“Tân Ngộ…”
Cô thấy tên , khi , thì sững sờ tại chỗ.
Hứa Lễ Vi bên cạnh cửa xe, một tay đặt lên , ánh sáng chiếu đôi lông mày vô cùng xuất sắc của .
Người lâu gặp , với cô: “Lên xe?”