Chẳng lẽ nàng đã thực sự quên ta? - 1
Cập nhật lúc: 2025-02-22 07:22:03
Lượt xem: 265
CHẲNG LẼ NÀNG THẬT SỰ QUÊN TA? [FULL]
Tác giả: 一只小懒虫
Nguồn: Zhihu
Edit: Nhân Trí
Sau khi mất trí nhớ, Thám Hoa lang kéo tay áo cầu xin ta đừng đi.
Lúc cưỡi ngựa bị đập vỡ đầu, ta cuối cùng đã quên mất hắn đã làm cho ta chịu đủ loại tổn thương.
Cũng không ngờ, công tử ngày xưa vốn lạnh lùng, thanh phong lãng nguyệt lại quần áo nhăn nheo, vành mắt đỏ bừng.
Hắn bám chặt vào xe ngựa của ta, nghiến răng hỏi từng câu từng chữ: "Nàng thật sự đã quên ta sao?"
Ta cau mày tỏ vẻ khó chịu: “Thám Hoa lang nếu còn dây dưa thì đừng trách bổn quận chúa rút roi đánh ngươi.”
1.
Ta đến ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa, vô ý ngã bị thương ở đầu.
Theo lời Tiểu Đào kể lại, lúc ấy tự nhiên bầu trời thay đổi kỳ lạ, bốn phía tràn ngập hào quang ngũ sắc, chỉ nghe một tiếng rên rỉ, không giống bình thường.
Mọi người tiến đến xem xét, lại phát hiện ta ngã trên mặt đất, đầu vỡ thủng một lỗ lớn như cái bát, m.á.u chảy như trút, rất kinh khủng.
Ta nhìn quyển sổ úp ngược trên bàn đá, nghiêm túc suy nghĩ khả năng viết sách của Tiểu Đào.
Huynh trưởng gõ quả hạch đào gần đó, vân vê một quả hạch đào bị đập vỡ, thản nhiên mở miệng: “Sau cơn mưa trời lại sáng, muội đến ngoại ô kinh thành cưỡi ngựa, đường lầy lội, vó ngựa không vững, muội bị ngã, hét rất to rồi ngất đi, chảy rất nhiều máu.”
Nói xong, huynh ấy đưa toàn bộ hạch đào đã đập vỡ cho ta, thở dài nói: “Muội và Tiểu Đào ăn nhiều hạch đào một chút, bổ sung năng lượng cho bộ não chủ tớ hai người minh mẫn hơn nhé.”
Ta nhe răng trợn mắt ăn hai miếng, vải lụa quấn quanh đầu ta khẽ lay động dù không có gió.
Huynh trưởng trầm ngâm một lát, cau mày hỏi ta: “Muội thật sự là không nhớ rõ Lâm Thanh Yến sao?”
Theo lời Tiểu Đào nói, Lâm Thanh Yến chính là tình lang trong mộng của đông đảo nữ tử kinh thành, chi lan ngọc thụ, dung nhan tuấn mỹ, tính tình lãnh đạm xa cách, đối nhân xử thế ôn hòa tri lễ, quả thực là một công tử tuấn tú vô song. Có có quan hệ rất sâu sắc với ta.
Thấy thần sắc của ta, huynh trưởng cân nhắc mở miệng: “Lâm Thanh Yến, ngoại hình cũng tạm được, cũng có chút kiến thức."
Ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, gật gật đầu, thành thật nói: "Tiểu Đào có nói qua, muội cũng có chút ấn tượng, nhưng không nhiều lắm.”
Từ khi tỉnh lại, ta đã nghe mọi người nhắc đến Lâm Thanh Yến không chỉ một lần. Nhưng không biết vì sao, trong đầu ta, quả thực không có ký ức về người này.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/chang-le-nang-da-thuc-su-quen-ta/1.html.]
Ta hỏi huynh trưởng: "Lúc trước muội và Lâm Thanh Yến rất gần gũii sao?”
Huynh trưởng nghiền ngẫm cười: "Hắn trốn, muội đuổi theo. Hắn cho muội một đống nhục nhã.”
2.
Sau khi vết thương trên đầu lành hẳn, cuối cùng ta cũng được mẫu thân cho phép, ra ngoài chơi.
Từ nhỏ ta đã thích náo nhiệt, phụ vương và mẫu thân cũng nuông chiều, kinh thành to như vậy nhưng ta gần như đều đã đi hết.
Trên xe ngựa, Tiết Uyển Ninh cẩn thận chạm vào búi tóc buộc lên cho ta, lại vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi: “Ngươi không biết đâu, ngày đó quả thực đã hù c.h.ế.t ta, ngươi nói xem, ngươi không có việc gì khác để làm lúc nhàn rỗi hay sao mà nhất định phải đi đua ngựa?”
Ta ngắm chiếc trâm ngọc quý mà nàng tặng, nghi hoặc hỏi: "Đua ngựa?”
Ký ức ngày xảy ra chuyện, cũng giống như với đối với Lâm Thanh Yến, toàn bộ đều bị ta quên mất, đến bây giờ ta cũng không hiểu, ngày đó chuyện gì đã xảy ra.
Tiết Uyển Ninh trêu ghẹo: "Ngươi thật sự không nhớ! Với Lâm Thanh Yến, trừ hắn ra còn có thể là ai?”
Đầu ta bắt đầu hơi đau, tâm trí ta tràn ngập hàng ngàn suy nghĩ, nhưng ta không thể nắm bắt được bất kỳ suy nghĩ nào.
Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Ta vén rèm vải lên nhìn, đường phố không rộng, một chiếc xe ngựa chặn phía đối diện, không muốn nhường đường.
3.
Ta lớn lên như Hỗn Thế Ma Vương, đương kim hoàng thượng và phụ vương ta là cùng một mẹ sinh ra, từ trước đến nay luôn yêu chiều dung túng ta. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám làm mất lòng ta.
Hiện giờ, lại có người dám ngăn cản xe ngựa của ta.
Người hầu đối diện tiến đến thi lễ, mở miệng nói như đương nhiên: “Quận chúa Đại An, Lâm thiếu gia của chúng ta có chuyện quan trọng cần lập tức trở về, mong Quận chúa nhường đường.”
Tiết Uyển Ninh thấy nhưng không hề trách, vừa muốn hạ lệnh thì đã thấy ta cười khẩy cầm lấy roi dài quất qua: “Ngươi là ai mà dám nói chuyện với bổn quận chúa như vậy?”
Tên người hầu bị ta đánh một roi, có chút không dám tin, mất bình tĩnh quỳ ở một bên.
Tiết Uyển Ninh kéo tay ta: “An Du, đây chính là người của Lâm Thanh Yến!”
Nam tử trong xe ngựa đối diện lạnh mặt đi tới, không thể không nói, đúng là có vài phần nhan sắc.
Nhưng ta căn bản không nhớ rõ hắn là ai, càng miễn bàn đối với hắn có thể có tình cảm gì.
Dưới sắc mặt càng thêm lạnh lùng của hắn, ta từ trên cao nhìn xuống nói: “Lâm Thanh Yến là cái thá gì, cũng xứng để ta nhường đường cho hắn à?”