Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chân Long Thiên Nữ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-06-27 15:10:49
Lượt xem: 1,911

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sao trong giếng lại có con cọp bự thế kia?!

 

Đế Quân đỡ ta, cười vang:

 

"Thì ra tiểu oa nhi kiếp trước dữ dằn thế này, không tệ không tệ."

 

Ta hất tay Đế Quân ra, chạy sang cái giếng bên cạnh, cẩn thận thò đầu nhìn xuống.

 

Không có cọp, cũng chẳng thấy mẫu thân đâu.

 

Ta quay đầu nhìn Đế Quân, lại nhìn xuống giếng, càng thấy lạ lùng.

 

"Ơ? Có hai Đế Quân nè, ngoài một người, trong giếng cũng một người."

 

"Hả?"

 

Ta bỗng chốc tỉnh ngộ, lập tức bật dậy, chỉ tay vào Đế Quân:

 

"Ta kiếp trước cũng là một vị Đế Quân!"

 

"……"

 

20

 

Đúng lúc đó, một hồi chuông ngọc leng keng vang lên, Duyên Cơ nương nương bước chân loạng choạng, hấp tấp chạy tới.

 

Nàng giữ lấy ta, ép ta nhìn xuống giếng lần nữa.

 

Khi hình ảnh tuyệt mỹ của Đế Quân hiện ra trong nước, nàng liền rũ vai ngã nhào xuống đất.

 

"Chả trách bao năm qua giếng chẳng soi ra người định mệnh của ta.”

 

"Ta cứ tưởng là vì Đế Quân đã siêu thoát khỏi tam giới.”

 

"Nào ngờ là vì hắn vốn chẳng thuộc về ta."

 

Một luồng gió nhẹ thổi qua, ta lại bị đè xuống mép giếng.

 

Khi hình bóng trong giếng một lần nữa hiện rõ, ta quay đầu nhìn Đế Quân bên cạnh.

 

"Ủa? Sao mặt Đế Quân đen sì vậy?"

 

21

 

Kỳ lạ thật đấy.

 

Từ sau khi chúng ta soi giếng ở chỗ Duyên Cơ nương nương, Đế Quân liền chẳng còn nở nụ cười với ta nữa.

 

Hắn lúc nào cũng mặt đen sì, trầm mặc suy tư.

 

Ta vừa liếc nhìn, hắn đã xoa huyệt thái dương.

 

Ta vừa cười với hắn, hắn liền giơ tay tự đ.ấ.m vào trán.

 

Bộ dạng trông như đã đến bước cùng cực.

 

Ta thầm hiểu trong bụng, thì ra Đế Quân phát điên rồi.

 

Không trách ta lại kết luận thế, bởi vì năm ngoái, lúc hắn đấu cờ với Minh Nguyệt Sứ, đối phương cũng từng đ.ấ.m đầu như vậy.

 

Ta từng hỏi tại sao, Đế Quân đáp: "Hắn đánh không lại ta, tức quá mà hóa rồ."

 

Cho nên, ai đ.ấ.m vào trán tức là đã nổi điên rồi!

 

Nhưng mà…

 

"Đế Quân, sao ngài lại tức giận?"

 

Đế Quân quét mắt nhìn ta một cái, rồi thở dài não nề.

 

"Vi sư không tức giận."

 

"Thế tại sao lại như vậy?"

 

Ta bắt chước hắn, nắm tay đ.ấ.m trán.

 

Đế Quân uể oải đáp:

 

"Không sao, chỉ là gần đây không muốn sống nữa."

 

"Sao ngài lại không muốn sống nữa?"

 

"… Chắc là sống lâu quá, chán rồi."

 

"À, Đế Quân chán sống rồi."

 

"…"

 

22

 

Vẻ mặt nửa sống nửa c.h.ế.t của Đế Quân, ta cũng chẳng bận tâm được bao lâu, dù sao thì rất nhanh thôi, ta cũng sắp tìm được mẫu thân rồi.

 

Cái giếng thứ ba ở chỗ Duyên Cơ nương nương, quả thật thần kỳ vô cùng.

 

Chúng ta lập tức nhìn thấy rõ nơi mẫu thân đang ở.

 

Quả nhiên người đang ở nhân gian, ăn ngon mặc đẹp, trong lòng còn ôm một nam tử tuấn tú, trông vô cùng thảnh thơi sung sướng.

 

Ta nóng lòng muốn chạy đi tìm ngay, nhưng Đế Quân lại bảo, một khi đặt chân vào phàm thế, pháp lực càng cao càng bị thiên đạo hạn chế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chan-long-thien-nu/chuong-3.html.]

 

Ngay cả hắn cũng không dám dễ dàng vận pháp, nếu không sẽ bị thiên đạo phản phệ.

 

Hồng Trần Vô Định

Vì thế chúng ta chỉ có thể bước đi tìm người, tuyệt đối không thể nóng vội.

 

Ta theo Đế Quân đi suốt mấy ngày, hai chân mỏi nhừ gần như đứt lìa.

 

Ta nổi giận, chống nạnh quát:

 

"Không cho ta cưỡi mây thì thôi, ít nhất cũng ôm ta một cái chứ?"

 

"Không được."

 

Ta giận đến giậm chân thình thịch, rõ ràng trước kia đi đâu cũng bế ta theo, từ sau khi soi giếng xong, đến vạt áo hắn, ta cũng không chạm tới nổi.

 

"Hừ! Vậy ta càng không được!"

 

Ta vừa chạy vừa cố nắm lấy áo hắn, nhưng phát hiện dù ta có đi nhanh hay chậm, khoảng cách giữa hai ta vẫn không hề thay đổi.

 

Không xa đến mức theo không kịp, cũng không gần để ta chạm vào.

 

Ta nản, dừng lại, đ.ấ.m mạnh vào trán mình.

 

Tức đến hóa điên rồi.

 

23

 

Thấy ta không đi nữa, Đế Quân cũng dừng lại, vẫn là khoảng cách ấy, không hơn không kém.

 

"Ta khuyên ngươi đừng đ.ấ.m nữa."

 

"Vì sao?"

 

"Não ngươi chưa phát triển hết, đ.ấ.m mạnh quá thành ngốc bây giờ."

 

"……"

 

Ta không muốn thành ngốc, nhưng cơn giận lại chưa nguôi.

 

Vì thế ta bèn ứng biến, nằm bẹp xuống đất, uy hiếp:

 

"Ngài không ôm ta, ta sẽ không đi nữa!"

 

"……"

 

Không rõ qua bao lâu, mắt ta díp lại, suýt nữa ngủ quên mất.

 

Chỉ nghe một tiếng thở dài khẽ khàng, mơ hồ vang bên tai.

 

Kế đó là một đôi tay lớn nhẹ nhàng bế ta lên, ta vùi đầu vào vòng ôm ấm áp quen thuộc.

 

Cảm giác này, thật quen quá đi.

 

Rõ ràng chính là khuỷu tay Đế Quân mà ta đã quen ngủ suốt bao lâu nay.

 

Ta sung sướng vô cùng, suýt hét lên một tiếng "ta thắng rồi!"

 

Tiếc là cơn buồn ngủ đã hoàn toàn kéo ta vào bóng tối.

 

24

 

"Nếu người không muốn nuôi dưỡng nữa, xin đừng tùy tiện bỏ lại, hãy đưa bé đến Ngọc Linh Sơn, sẽ có người chăm sóc thay."

 

"Đa tạ tiên nhân nhọc lòng đưa đến tận nơi.”

 

"Nhưng ta xin nhắc lại lần nữa, khi ấy chẳng phải ta cố tình bỏ con, chỉ là... ừm, bận quá nên quên mất."

 

Trong cơn lơ mơ, bên tai ta có hai giọng nói quen thuộc đang đối thoại.

 

Rất quen, nhưng nghe không rõ ràng lắm.

 

Mãi đến khi ta mở mắt, vừa tỉnh dậy đã trông thấy mẫu thân đang nằm ngửa tứ chi dang rộng ngay bên cạnh.

 

Ta hét to một tiếng "Mẹ ơi!", rồi tay chân cùng lúc bò lên người bà.

 

"Mẹ! Mẹ! Mẹ——"

 

Cuối cùng cũng tìm được mẫu thân rồi.

 

Ta nhất định phải báo tin vui này cho Đế Quân!

 

"Ủa? Đế Quân đâu rồi?"

 

"Đế Quân? Ý ngươi là cái vị tiên nhân đẹp trai đưa ngươi đến đây sao?"

 

Mẫu thân ta ngồi dậy, vươn vai một cái dài thật dài.

 

"Đúng đúng! Ngài ấy đâu rồi?"

 

"Hắn đi rồi đó, ta thấy hắn vội lắm, nên cũng không giữ lại ăn bữa cơm."

 

Ta hơi sững người, sao Đế Quân lại đi mất?

 

Ta chưa từng nghĩ rằng ngài ấy sẽ rời đi.

 

"Thế bao giờ ngài ấy trở lại?"

 

Ngày nào ta cũng hỏi câu ấy.

 

Nhưng Đế Quân cũng giống như mẫu thân trước kia, đi rồi, liền quên quay về.

Loading...