Chân Long Thiên Nữ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-27 15:09:49
Lượt xem: 2,280
1
Cả một đời mẫu thân ta, ngoài ăn chính là ngủ.
Ngủ với đủ loại giống đực.
Có trứng thì đẻ, chưa từng ấp nở, cứ để chúng sinh diệt tùy duyên.
Lần này lại đẻ ra một người, đỏ hỏn có tay có chân, biết cựa quậy, biết khóc lóc.
Người bỗng chẳng biết phải làm sao.
Lật qua lật lại ta hồi lâu, miệng lẩm bẩm:
"Không có vuốt, không có răng, đến cái vỏ cũng không."
Người thử ném ta lên trời.
Thấy ta rơi thẳng xuống, liền vội vàng đón lấy.
"Bay cũng không biết."
2
May thay, là con ruột.
Tuy người đầy hoài nghi, song vẫn biết tiểu nhân không thể tự sống một mình.
Thế là mang ta bay đi khắp nơi.
Lúc thì ngậm trong miệng, lúc thì đội trên đầu.
Đi đâu cũng tha theo.
Dù hóa thành hình người, hạ phàm ăn sơn hào hải vị, cũng không quên kẹp ta dưới nách.
Cho đến một hôm, có một bà lão run run giơ ngón tay hỏi:
"Cô nương, cái... cái thứ dưới nách cô nương là gì vậy?"
Mẫu thân ta vừa gặm ống xương bò, vừa nói mơ hồ:
"Là người đấy, do ta sinh ra."
Bà lão suýt ngất tại chỗ.
Lúc ấy mẫu thân ta mới nhận ra, tiểu nhân chẳng phải ngủ yên không khóc, mà là sắp c.h.ế.t đói rồi.
3
Nghe bà lão bảo, tiểu nhân cách mỗi một canh giờ liền phải uống một lần sữa, mẫu thân ta lấy làm khó hiểu vô cùng.
"Ngươi bảo tức phụ ngươi cho nó uống nhiều một chút chẳng phải là xong sao? Ta ăn một lần, sáu mươi năm không đói lại."
Bà lão nhìn mẫu thân ta thật sâu một cái.
Rồi thẳng tay đuổi ra ngoài.
"Ta nói sao đến nuôi con cũng không biết, té ra là đứa ngốc."
4
Trước khi có ta, đời rồng của mẫu thân chỉ bận hai việc: một là ăn, hai là ngủ.
Sau khi có ta, lại thêm việc thứ ba, là bận đi xin sữa.
Trong mắt mẫu thân ta, chúng sinh bình đẳng, vạn vật chẳng phân sang hèn cao thấp.
Vậy nên việc xin sữa cho ta, người chưa từng câu nệ phải là sữa người.
Hễ trông thấy giống cái nào có sữa, người liền ôm lấy ta, nhắm thẳng mà đi.
May thay, mẫu thân ta là rồng, thiên hạ này cũng chẳng có bao nhiêu giống loài dám khước từ người.
5
Mẫu thân ta xách theo ta, dạo khắp tam giới vừa đi vừa ăn suốt một năm trời.
Ta từ một đứa nhỏ chỉ biết b.ú sữa, đã dần lớn thành một tiểu yêu quái biết tranh mồi trong miệng rồng.
Răng cửa chưa kịp nhú, bốn chiếc răng nanh trên dưới đã mọc đủ cả.
Chướng mắt hơn là trên trán ta, mọc ra hai cục u kỳ quặc. Lúc mới nổi lên, mẫu thân ta sờ mãi không thôi.
"Thứ xấu xí này chẳng lẽ là sừng rồng?"
Sau đó, hai cục u xẹp xuống, người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Thì ra chỉ là u do ngã mà ra."
6
Thấy ta đã biết gặm xương sườn, mẫu thân ta cho rằng ăn cá nhỏ chắc cũng chẳng khó gì.
Thế là người hiện nguyên hình, đội ta lên trán, lao thẳng xuống biển sâu.
"Hài nhi, vi nương dẫn ngươi đi ăn hải sản."
Ta: "Ục... ục... ự..."
Mẫu thân ta vẫy vùng nơi đáy biển, ta thì lênh đênh trên mặt nước.
Người đuổi theo đàn cá, một ngụm lại một ngụm, nuốt như hổ đói.
Ta bị sóng xô ngập mặt, một ngụm lại một ngụm, uống đến suýt mất mạng.
Mẫu thân ta sinh ra đã biết bơi, nên trong đầu chẳng có cái gọi là "c.h.ế.t đuối".
Tới lúc phát hiện ta không theo kịp, thì ta đã lật bụng nằm ngửa trên mặt biển.
"Hài nhi không đói à? Sao lại ngủ ở đây?"
Thấy ta ba lần gọi chẳng thưa, mẫu thân ta bèn đội ta lên trán, một đường xé gió mà bay thẳng lên trời, đạp mây vượt gió mà đi.
7
Theo lời mẫu thân ta kể, thuở ấy nếu không nhờ một vị thần tiên tuấn mỹ chặn người lại, cứ khăng khăng bảo rằng hài tử sắp c.h.ế.t rồi, thì người đã một hơi bay thẳng tới Ngọc Linh sơn.
"Thế thì cũng chẳng lỡ mất yến tiệc thịnh soạn của bọn *Phì Thực năm ấy rồi."
(*Phì Thực: chỉ bọn tham ăn, cũng là một loại yêu thú trong truyền thuyết.)
Mỗi lần nhắc đến, mặt người đều đầy vẻ nuối tiếc và bất bình.
Khi ấy ta mới ba tuổi, chưa từng ăn đại yến, lỡ mất cũng chẳng lấy làm tiếc, nên mặt mày dửng dưng, chẳng có biểu cảm gì để đáp lại.
Gặp lúc như thế, mẫu thân ta thế nào cũng nhắc lại đầy nghĩa khí:
"Vị thần tiên kia bất chấp ta ngăn cản, đoạt lấy ngươi rồi giáng xuống lưng ngươi một trận đ.ấ.m tới tấp, cưỡng ép cho ngươi nôn ra.”
"Hắn còn lấy ngón tay ra sức chọc sườn ngươi, chọc đến mức ngươi khóc như đứa ngốc.”
"Ôi, đều là tại vi nương đánh không lại hắn, cái tên thần tiên đáng ghét đó, thật là lợi hại quá chừng."
Nghe đến đoạn bản thân bị đánh khóc, ta cuối cùng cũng nổi giận.
Bèn cùng mẫu thân mắng chửi thần tiên kia một trận.
Mẫu thân ta gật đầu tán thưởng, vẻ hài lòng, liền dắt ta lên núi, đi moi tổ chim tìm thịt rừng.
8
Cơm no rượu say, hai mẹ con ta hai người ngồi xổm trên đỉnh núi xỉa răng.
Một đám mây trắng "vù" một tiếng xẹt qua trước mặt.
Gió lướt mạnh đến nỗi ta bị hất văng sang một bên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chan-long-thien-nu/chuong-1.html.]
Ta lồm cồm bò dậy, còn chưa kịp đứng vững, mẫu thân ta đã chống nạnh mắng chửi om sòm:
"Nhà ai có tên nào không có mắt vậy? Cưỡi mây phi như bay, đ.â.m phải người cũng không biết xin lỗi hử?!"
Hung thủ đương nhiên chẳng hề hồi đáp.
Mẫu thân ta tức tối, hóa rồng bay vút lên trời.
Long ngâm vang vọng khắp trời xanh, chỉ trong chớp mắt đã chẳng còn thấy bóng dáng mẫu thân đâu nữa.
Trên đỉnh núi hoang vắng chỉ còn lại một thân hình bé tí ba tấc của ta, vật vờ giữa gió lạnh bốn bề.
Nhìn về phương trời nơi mẫu thân biến mất, ta thở dài một hơi thật sâu.
Chuyện bị người bỏ quên lại như vậy cũng không phải lần đầu.
Chỉ mong lần này mẫu thân nhớ nhớ đến ta sớm một chút mà quay lại thôi.
9
Tiếc thay, trời sáng rồi tối, tối rồi sáng, chẳng biết mấy hồi, cũng chưa thấy mẫu thân quay về.
Chỉ thấy có một vị thần tiên áo bay phấp phới đáp xuống đầu mây, chống cằm nhìn ta một lúc, khẽ cười:
"Tiểu oa nhi còn sống này."
Trời ơi tiên nhân đẹp quá!
Còn đẹp hơn cả muôn hoa nở rộ nơi rừng núi này.
Hẳn chính là "Hoa tiên tử" mà mẫu thân từng nói đến sao?
Vừa trông thấy người, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta chính là thế.
Ta nằm trên đất, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, muốn bò dậy, nhưng lại không còn chút khí lực nào.
10
"Không dễ gì, long tộc vốn chẳng có thói quen nuôi dưỡng con cái, ngươi theo nàng mà có thể sống đến giờ đã là kỳ tích."
Ta mấp máy môi, nhưng lại chẳng nói nên lời.
Hắn như mới sực nhớ ra điều gì, liền nhấc cổ tay ta lên xoa xoa bóp bóp.
"Quả nhiên là sắp đói đến c.h.ế.t rồi."
Hắn lật tay một cái, trong lòng bàn tay liền hiện ra một bình ngọc nhỏ.
"Sao lần nào gặp cũng phải cứu ngươi thế này? Tiểu oa nhi này rốt cuộc là có cơ duyên gì đây?"
Ta chẳng buồn nghe hắn lảm nhảm, ôm chặt lấy tay hắn, ngửa cổ tu mấy ngụm nước trong bình.
Mát lạnh, trơn ngọt, lại còn thơm thơm.
Ngon lắm.
Không chỉ giải khát mà còn no bụng.
Chắc chắn là linh vật thượng hạng.
Ta ừng ực ừng ực nuốt như nuốt trời, hắn vậy mà không hề tiếc rẻ, ngược lại còn mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng.
Tên này, hình như còn rộng rãi hơn cả mẫu thân ta.
11
Uống xong nước của hắn, ta liền như cá gặp suối nguồn, tinh thần phơi phới trở lại.
Tức thì múa tay múa chân, kể cho hắn nghe chuyện vị thần tiên cưỡi mây đụng phải ta, còn mẫu thân thì hóa rồng đuổi theo thế nào.
"Đụng trúng rồi liền bỏ chạy sao?"
"Ừm!"
"Thật là hỗn!"
"Ừm ừm ừm!!"
Ta gật đầu như giã tỏi, đồng tình tuyệt đối.
"Hài tử này, mẫu thân ngươi chưa về, ngươi định làm gì?"
"Ăn tỏi sao? Không ăn đâu."
"……Ý ta là, ngươi định ở lại đây chờ, hay là muốn xuống núi?"
Hồng Trần Vô Định
(giải thích: Từ "định thế nào" (打算 / dǎsuàn) có nghĩa là "dự định làm gì", nữ 9 nghe nhầm thành từ 大蒜 (cùng phát âm: dǎsuàn) có nghĩa là tỏi)
Ta trầm ngâm suy nghĩ rất lâu. Ở lại thì có khi c.h.ế.t đói. Nhưng lỡ như đi rồi, mẫu thân quay về thì sao?
Cuối cùng mắt ta sáng lên, kéo tay áo hắn, vui vẻ nói:
"Ngài đưa ta đi tìm mẫu thân đi!"
"……"
12
Thần tiên nọ đỡ trán, như thể rất bất đắc dĩ.
"Ngươi là tiểu oa nhi (đứa trẻ), ta biết mang ngươi kiểu gì đây?"
"Ngài có thể ngậm ta trong miệng."
"Ta không phải là mẫu thân ngươi."
"Vậy ngài cho ta ngồi trên đầu cũng được."
"Ta đâu có cái đầu to thế."
Ta nhìn ngắm hắn kỹ một phen, à, đúng rồi, là hình người.
Lúc mẫu thân ta hóa thành người, thì hoặc là xách ta trên tay, hoặc là kẹp ta dưới nách.
"Vậy ngài cứ xách ta cũng được, hoặc kẹp ta vào nách cũng được."
"……"
13
Cuối cùng, hắn đành nhượng bộ, cúi người xuống, đưa tay luồn qua nách ta, nhẹ nhàng bế lên.
Ta thấy thế này còn thoải mái hơn cả bị xách, bèn vô thức bò lên vai hắn, khoái chí đạp chân lộp bộp.
Hắn bật cười, một tay vỗ nhẹ lưng ta, than rằng:
"Đây gọi là gì đây? Gọi là ngươi mệnh lớn, hay là ta số khổ?”
"Tiểu oa, chân đừng có đạp nữa."
14
Mãi sau này ta mới biết, người ôm ta đi khắp tam giới tìm mẫu thân ấy, lại chính là Đông Hoa Đế Quân trên Thiên giới.
Đế Quân xưa nay ẩn cư, tam giới hiếm ai từng diện kiến.
Có người bảo hắn sống đã mấy nghìn năm, có người lại nói đã vạn năm, cũng có kẻ truyền rằng hắn đồng thọ cùng trời đất, không rõ niên đại cụ thể là khi nào.
Trên trời dưới đất, lời đồn về Đông Hoa Đế Quân chẳng nhiều, ngoài mấy chuyện tuổi tác, tu vi, thần lực...
Cùng lắm cũng chỉ nghe đồn hôm nay Đế Quân bế quan, hôm kia Đế Quân đến Ngọc Linh Sơn giảng đạo, hôm nọ được mời đến pháp hội nào đó, vân vân.
Cho đến ngày nay, Đế Quân rốt cuộc cũng được nghe một tin đồn mới toanh.
"Đế Quân phu nhân mất tích rồi!"
"Đế Quân bồng theo ái nữ, khắp nơi tìm vợ đó!"