Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chạm Gió Nhớ Người - Chương 7

Cập nhật lúc: 2025-06-02 15:58:59
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Lâm An bước từng bước chậm rãi, như thể mỗi lần nhấc chân lên đều nặng nề tựa đá tảng kéo lê ký ức. Không gian tĩnh lặng như bị đông cứng lại dưới làn gió lạnh đầu mùa. Bầu trời trên cao trong xanh đến lạ, thứ xanh dịu dàng ấy lại khiến mắt cậu cay xè. Có lẽ, trời xanh quá đôi khi cũng là một kiểu tàn nhẫn—vì nó nhắc người ta nhớ về những gì đã không còn.

Cậu dừng lại trước song sắt lạnh lẽo. Người bên trong, như thể đã hóa đá, vẫn chẳng chịu quay đầu nhìn cậu lấy một lần. Dù cho nơi này là một trung tâm cải tạo nhân đạo với hệ thống phúc lợi xã hội được đánh giá là lý tưởng, thì những lỗi lầm gây ra vẫn là vết cắt không thể xóa nhòa. Nhưng điều khiến cậu buốt lòng không phải là sự im lặng từ bên trong, mà là sự dửng dưng lạnh lẽo của đôi mắt từng một thời dịu dàng khi nhìn cậu.

Một giọng trẻ con đột ngột vang lên, kéo Lâm An ra khỏi dòng hồi tưởng rối bời:

- Ba ba… ba ba đừng buồn.

Cậu cúi xuống, nhìn thấy Tiểu Thanh đang ngước đôi mắt tròn to, đen láy như hai hạt nhãn, lấp lánh sự trong veo của tuổi thơ nhìn cậu chăm chú. Rõ ràng đứa nhỏ đã cảm nhận được sự bất thường trong cảm xúc của cậu, dù chẳng hề nói ra lời nào.

- Ba không buồn đâu.

- Thật không đó?

Tiểu Thanh chớp mắt, chăm chú quan sát nét mặt của Lâm An như một người thám tử nhí. Nhưng bé còn quá nhỏ để hiểu hết những biểu cảm mơ hồ của người lớn. Chỉ cần thấy cậu nhoẻn miệng cười, thế là đủ để tin tưởng rồi. Bé con khẽ đưa bàn tay mềm như bánh bao chạm vào má Lâm An, vỗ nhẹ một cái rồi cười toe toét. Cậu không ngăn cản, chỉ khẽ siết chặt vòng tay, bế Tiểu Thanh lên cẩn thận như ôm trọn cả một mảnh trời nhỏ trong lòng.

- Bây giờ con muốn đi đâu?

Tiểu Thanh nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó như đang gánh một nhiệm vụ tối quan trọng. Thi thoảng bé còn nhíu chặt đôi mày, tạo thành hai vết cong mờ mờ nơi trán, khiến Lâm An bật cười khẽ. Dáng vẻ đó quá ngộ nghĩnh để có thể xem là nghiêm túc.

- Con muốn đi tàu bay!

- …

Lâm An hiểu ngay “tàu bay” trong lời bé là gì – Tropical Land, công viên giải trí nổi tiếng mà đám trẻ nhỏ vẫn thường nhắc đến với ánh mắt long lanh. Cậu thở nhẹ một hơi, trẻ con mà, thích những thứ ấy là điều rất tự nhiên.

- Được rồi, hôm nay Ba sẽ đi chơi với con.

- Ba ba hẹn hò với Tiểu Thanh?

Lâm An hơi khựng lại, khẽ nhíu mày.

Tien

- Hẹn hò? Con biết nghĩa của từ đó không?

– Tiểu Mỹ nói hẹn hò là đi tàu bay với người mình thương nhất. Tiểu Mỹ bảo thương con nhất nên mới muốn hẹn hò với con đó!

Lâm An nghe vậy thì khẽ cười. Tiểu Mỹ là cô bé hay đi cùng Tiểu Thanh dạo gần đây. Xem ra bé con ấy cũng lém lỉnh chẳng kém.

- Vậy yêu là gì?

- Tiểu Mỹ bảo… yêu là ở bên nhau mãi mãi, mãi mãi không rời xa…

Cậu gật đầu chậm rãi. Yêu… đúng là như thế. Nhưng Tiểu Thanh còn chưa biết rằng, đôi khi yêu cũng có thể là mãi mãi rời xa nhau, mãi mãi không thể quay về được nữa...

Khi bước ra đến cổng, Lâm An nhận ra chiếc taxi cậu gọi đã rời đi từ lúc nào không hay. Cậu nhìn quanh, con đường vắng vẻ đến mức nghe rõ cả tiếng gió lùa qua hàng cây khô. Không còn cách nào khác, cậu quyết định bế Tiểu Thanh đi xa hơn để đón xe.

Con đường lát gạch dưới chân vang lên tiếng giày nhẹ như tiếng thở dài. Mọi thứ như chìm vào một lớp sương mỏng—vắng lặng, chậm rãi, và buốt giá.

- Ba ba… có xe kìa?

Tiểu Thanh giật nhẹ tay áo cậu. Lâm An quay lại. Một chiếc xe đang tiến đến gần, màu trắng sáng ánh lên dưới nắng nhạt—là một chiếc Ferrari. Cậu khẽ nhíu mày, tốc độ chiếc xe không nhanh, nhưng lại có một áp lực khó diễn tả tỏa ra từ nó. Và rồi, khi cửa kính từ từ hạ xuống, Lâm An đông cứng.

Người ngồi trong xe là Trình Giang.

Anh lướt mắt nhìn qua cậu, không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt dừng lại thoáng chốc nơi Tiểu Thanh, nhưng lại chẳng mang lấy một tia ấm áp nào. Ánh mắt ấy lạnh như sương đầu đông, khiến Lâm An vô thức siết chặt tay. Cậu không rõ thứ khiến tim mình thắt lại là ánh nhìn đó, hay là cảm giác an toàn ngày xưa đã vụt mất từ lâu.

Cậu tiếp tục bước đi, không muốn dừng lại. Nhưng chiếc xe cứ chậm rãi bám theo, không nhanh không chậm. Đến khi rẽ vào một con hẻm, chiếc xe lại một lần nữa chặn ngay trước mặt. Lâm An cau mày. Mười phút trôi qua rồi, anh vẫn cứ theo như vậy.

– Ba ba… chú lái xe kia chắc muốn cho mình đi đó…

- Xe đó không phải taxi đâu, Tiểu Thanh...

Bé con nhìn kỹ hơn, rồi bất ngờ reo lên:

- Ba ba, chú kia nhìn ba ba kìa.

Lâm An quay đầu. Đúng thật, Trình Giang đang đứng đó, tay đút túi, lạnh nhạt mà thâm trầm. Anh chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng để gió thổi tung vài sợi tóc trước trán. Giữa khung cảnh u ám của buổi chiều lặng gió, anh đứng đó như một lời nhắc nhở từ quá khứ mà Lâm An từng cố chôn vùi.

- Lâm An, lên xe đi. Anh cho em đi nhờ.

Giọng nói anh vẫn như trước – bình thản, kiệm lời, nhưng không mang theo mảy may cảm xúc. Cái cách anh nói “cho nhờ xe” chẳng khác gì ra lệnh.

Cậu cố giữ vững giọng nói:

- Cảm ơn anh. Tôi có thể đón taxi. Anh bận việc, tôi không dám làm phiền.

Nhưng trong tim Lâm An như có một làn sóng ngầm lặng lẽ cuộn lên. Câu nói ấy—“anh bận việc”—bao lần đã trở thành cái cớ anh đưa ra để biến mất khỏi cuộc đời cậu. Từng lần một, từ nụ cười đầu tiên cho đến lần cuối cùng gọi điện trong cơn đau quặn thắt, Lâm An đều chỉ nhận lại được bốn chữ đó: “Anh bận việc”.

Công việc có thể khiến người ta bận rộn. Nhưng yêu thương… không thể mãi chờ đợi trong vô vọng.

Khi Lâm An còn đang lặng người với những dòng ký ức, Trình Giang đã bước lại gần, đột ngột cầm lấy túi xách và ôm Tiểu Thanh từ tay cậu. Lâm An chưa kịp phản ứng, đã thấy bé con được anh bế gọn trong vòng tay, không hề quấy khóc.

- Anh làm gì vậy?

- Cản trở giao thông.

Như để phụ họa cho lời anh nói, chiếc xe đằng sau liền bấm còi inh ỏi. Lâm An nuốt lời muốn nói, đành bước theo anh vào xe. Trên đường, Tiểu Thanh ngồi giữa, thoải mái như thể đã quen thuộc với anh từ lâu.

- Chú ơi, đến chỗ tàu bay đi!

Lâm An lúng túng giải thích:

- Là Tropical Land…

Trình Giang liếc nhìn qua gương, ánh mắt thoáng lay động, nhưng không nói gì. Chỉ lặng lẽ rẽ vào con đường quen thuộc.

Khi đến công viên, anh không dừng lại trước cổng mà chạy thẳng vào gara. Lâm An hoang mang. Cho đến khi xe dừng, anh bước xuống, vòng sang mở cửa cho cậu.

- Cảm ơn anh đã cho đi nhờ …

Cậu khẽ cúi đầu. Nhưng khi Trình Giang định vươn tay ôm Tiểu Thanh một lần nữa, Lâm An đã nhanh chóng trừng mắt.

- Anh không về nhà sao?

- Anh cũng muốn đi công viên.

Lâm An khựng lại. Câu nói đơn giản ấy, lại khiến tim cậu lỡ một nhịp. Nhưng cậu chỉ siết chặt Tiểu Thanh trong vòng tay, không đáp, và cũng không nhìn anh nữa.

***

Từ lúc bước chân vào công viên, Lâm An vẫn có cảm giác như đang bước đi trong một giấc mơ mờ ảo mà mỗi bước chân đều khiến lòng cậu chùng xuống. Cậu đi bên cạnh anh — Trình Giang, người mà bao năm qua vẫn luôn hiện diện trong tâm trí mình như một ký ức cũ kỹ nhưng chưa từng phai màu. Nhưng người đang sánh bước cùng cậu hôm nay không còn là hình ảnh quen thuộc trên truyền hình, không còn là một cái tên nổi bật giữa dòng người ngưỡng mộ, mà chỉ là một người đàn ông bình thường, điềm đạm đến gần như xa lạ… như thể khoảng cách giữa họ không còn đo được bằng thời gian, mà bằng những điều chưa bao giờ nói ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cham-gio-nho-nguoi/chuong-7.html.]

Lâm An cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt đất, đôi mắt né tránh ánh sáng ban trưa và cả khuôn mặt đã từng là cả bầu trời của cậu. Có những điều, một khi đã đi qua, dù có níu kéo hay giả vờ như chưa từng tồn tại, thì vẫn mãi nằm đó, như một vết xước mảnh nhưng sâu đến tận đáy tim.

Cậu vẫn nhớ, chỉ cách đây vài ngày, có một người bạn thời đại học gọi điện cho cậu. Giọng nói ấy tưởng như vô tình nhưng lại gợi nhắc một điều gì đó xa xôi. Lá thư cậu nhận từ người bạn ấy không chỉ có chữ viết của người gửi, mà còn kèm theo một phong thư khác — từ Trình Giang. Cậu không tin vào mắt mình. Đến giờ, cậu vẫn không thể tin được anh lại có thể mặt dày đến vậy. Làm thị trưởng một thành phố chẳng lẽ rảnh rỗi đến mức có thể ung dung đi công viên vào ngày Chủ Nhật? Dù biết rõ, ngày nghỉ là thời gian để thở, nhưng trong lòng cậu vẫn không tránh khỏi cảm giác mâu thuẫn. Có biết bao con người, biết bao kỳ vọng, đang mong mỏi sự xuất hiện của anh… Thế mà anh lại dành thời gian cho một người như cậu. Một người không còn chung bước đường, không còn thuộc về anh… Cảm giác ấy, chẳng phải vui mừng, cũng chẳng phải tủi thân, chỉ là một sự không tự nhiên âm ỉ trong lòng.

Tiểu Thanh – đứa bé ngoan ngoãn mà cậu từng nghĩ là món quà nhỏ bé còn sót lại sau những năm tháng u tối – giờ đây đang ríu rít trong tay cậu, hoàn toàn không có chút ý thức nào về việc mình đang gây họa cho tâm trạng người lớn. Có đôi lúc Lâm An muốn nhéo đứa nhóc này một cái thật đau để trút giận, nhưng chỉ cần nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh ấy, nhớ lại những đêm dài cô độc bên giường bệnh, chỉ một mình ôm lấy sinh mệnh nhỏ bé này mà chịu đựng tất cả… thì mọi oán hận, trách móc, đều lặng lẽ tan đi.

Làm sao cậu có thể quên được?

Dù đã cố gắng mạnh mẽ biết bao nhiêu, nhưng trong lòng cậu vẫn còn những vết thương chưa khép miệng. Có những lúc nằm lặng lẽ trên giường bệnh, xung quanh là mùi thuốc khử trùng và tiếng máy móc đều đều, cậu đã hiểu được thế nào là đường cùng. Khi không còn tiền để trả viện phí, khi bụng đói đến mức chỉ mong có một miếng cơm nguội… thì chính Tiểu Thanh là lý do để cậu tiếp tục sống. Nếu không phải vì cậu cần phúc lợi xã hội để nuôi đứa bé này, nếu không phải vì cậu vẫn còn khao khát một nơi yên ổn, thì có lẽ cậu đã chẳng còn ở đây để mà tiếp tục oán trách, tiếp tục nhớ nhung.

Lâm An cúi xuống, khẽ nhéo nhẹ má Tiểu Thanh.

- Nhóc con, hôm nay đông người thế này mà cũng rủ rê tới đây cho bằng được.

- Ba ba~~ đông người vui mà! — Tiểu Thanh ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt long lanh như ánh nắng phản chiếu trên mặt hồ, tay còn nhỏ xoa má cậu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ lớn xác.

Lâm An cạn lời. Cậu bế Tiểu Thanh, tay đã bắt đầu mỏi nhừ vì chen lấn trong đám đông. Người người qua lại, đôi khi không tránh khỏi những va chạm.

Một người đàn ông đi ngang qua va vào cậu khiến vai cậu đau nhói. Nhưng Lâm An vẫn mỉm cười, bởi cậu trông thấy trong tay ông là một đứa trẻ nhỏ, ngoan ngoãn tựa đầu vào vai ông. Dù gương mặt ông ấy có chút nghiêm nghị, nhưng ánh mắt dành cho đứa bé lại dịu dàng đến độ khiến người khác phải im lặng.

- Xin lỗi cậu… — ông ấy cúi đầu nhẹ.

Lâm An khẽ lắc đầu, nhường đường, không nói gì.

Và rồi, khi quay lại, cậu giật mình nhận ra… Tiểu Thanh đã không còn trong tay mình nữa. Cậu chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng người phía trước — Trình Giang, đang bế lấy đứa trẻ của cậu một cách tự nhiên như thể đã quen thuộc từ lâu.

Lâm An nhìn theo bóng lưng ấy. Bóng lưng cao lớn, từng là nơi cậu muốn tựa vào cả đời, từng là chốn an toàn nhất với cậu, giờ lại khiến lòng cậu nặng trĩu. Trình Giang vẫn đi phía trước, vẫn sẵn sàng chắn gió che mưa… nhưng cậu đã không còn cảm nhận được sự bảo vệ nơi anh nữa rồi.

Càng trưởng thành, cậu lại càng nhận ra mình giống một đứa trẻ bướng bỉnh. Mỗi lần trông thấy anh, cậu đều tự hỏi tại sao trái tim mình vẫn run lên như thuở ban đầu. Phải chăng vì đàn ông và phụ nữ vốn dĩ đã khác biệt? Hay vì giữa cậu và Trình Giang là hai đầu cực đối lập mà dù có cố gắng cũng chẳng bao giờ giao nhau?

Cậu biết chứ. Cậu biết anh bế Tiểu Thanh vì cậu đã mỏi, vì anh để tâm đến từng chi tiết nhỏ trong cậu, vì anh chưa từng quay lưng với trách nhiệm. Nhưng biết thì sao? Những điều ấy không còn làm cậu cảm động như trước. Không phải vì cậu lạnh lùng, mà vì lòng cậu đã quá nhiều tổn thương để có thể dễ dàng mềm yếu.

Trình Giang — người đàn ông từng nói rằng anh không thích trẻ con, không quen với sự rối rắm của một gia đình… Vậy mà giờ đây, anh lại đang bế một đứa trẻ, đi giữa đám đông chen lấn. Có lẽ… đó là giới hạn cuối cùng mà anh có thể vì cậu mà bước tới.

Bất ngờ, một bàn tay ấm áp chạm vào tay cậu. Ngón tay dài siết lấy tay cậu một cách nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, như thể sợ cậu sẽ lạc mất giữa dòng người. Lâm An ngẩn người trong khoảnh khắc. Hơi ấm ấy — dù đã từng đánh mất, dù đã từng không còn tin tưởng — vẫn khiến tim cậu run lên một nhịp. Cậu nhớ… đã có những lần như thế, tay anh nắm lấy tay cậu, kéo đi giữa phố phường rực rỡ, giữa ánh đèn rộn ràng và tiếng cười xung quanh. Anh luôn im lặng, chỉ để lại cho cậu một nụ cười nhẹ, rồi nắm chặt hơn như muốn nói: “Cứ đi theo anh, đừng lo gì cả.”

Cậu không quên, một chút cũng không quên.

Những lúc như vậy cậu cũng như một chàng trai non trẻ nào đấy, vui đến độ tối ngủ không được. Vui đến nỗi hát tình ca mỗi tối, lâu lâu lại chọc ghẹo người đàn ông không biết chút lãng mạn nào này…

Sau tất cả, cậu sẽ ngồi trong lòng anh, lẳng lặng nghe âm thanh anh hít thở đều đều rồi chính mình ghẹo đủ cũng rơi vào giấc ngủ.

Ngay cả trong cơn mơ, những ngón tay vẫn đan vào nhau như thế…

Vậy cuối cùng thì sao? Nhạc tàn, tình tan. Yêu thương đến mấy cũng lỡ làng…

Ánh mắt sáng trong veo của Tiểu Thanh, ngập tràn hồn nhiên và tò mò, kéo cậu trở về với thực tại. Lâm An khẽ chớp mắt, giật mình nhận ra Trình Giang đã dừng xe trước một tiệm thức ăn nhanh. Tấm bảng hiệu đỏ rực nổi bật giữa dòng người qua lại như một ngọn đèn dẫn dụ, khiến bụng cậu bỗng nhiên cồn cào một cách vô cớ.

Cậu chưa bao giờ thực sự yêu thích một món ăn cụ thể nào, thế nhưng nếu được chọn, cậu luôn thiên về thức ăn nhanh. Không hiểu tại sao, chỉ cần là McDonald’s — cái tên nghe quen thuộc đến mức như một phần ký ức — cậu liền cảm thấy an tâm, có một cảm giác kỳ lạ rằng dù là burger hay khoai tây chiên thì cũng sẽ ngon hơn hẳn khi ăn ở đây.

Dĩ nhiên, cậu thừa biết thói quen đó chẳng mấy tốt đẹp — dầu mỡ, đường, calo, chất bảo quản — cậu đã nghe Trình Giang kể đủ cả một “bài ca giảng đạo” mỗi khi nhắc đến. Nhưng cuối cùng thì cậu vẫn không thể nào kháng cự được sức hấp dẫn ngọt ngào và có phần hoài niệm ấy.

Mỗi lần như vậy, Trình Giang sẽ tỏ vẻ nghiêm nghị mà dạy dỗ cậu đủ thứ: “Không tốt cho sức khỏe đâu,” “Cẩn thận tăng cân,” “Bé Tiểu An không nên bắt chước người lớn.” Nhưng bất chấp tất cả, cậu vẫn cứ kéo anh đi ăn, và chỉ chịu ngừng bướng bỉnh khi anh cùng ngồi xuống bàn, cầm lấy cái hamburger và cắn một miếng như thể đầu hàng.

“Chỉ là thêm chút năng lượng thôi mà,” Lâm An từng nói thế, chống chế như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang trộm bánh. “Đâu có nghiêm trọng như anh nói…”

- Vào đi.

Tiếng Trình Giang vang lên trầm ổn bên tai khiến Lâm An suýt nữa đã nổi cáu. Cậu trừng mắt liếc anh, cố nén cơn tức giận đang dâng trào như sóng cuộn, nhưng ánh mắt rõ ràng không thể che giấu sự phẫn nộ — kiểu như muốn hét lên rằng: “Anh đang nuông chiều trẻ con đấy có biết không?”

Tất nhiên, câu đó cậu chỉ dám nói trong lòng.

Cậu bước tới gần Tiểu Thanh, cúi xuống, ánh mắt dịu đi khi đối diện với gương mặt tròn trĩnh ngây thơ kia. Cậu mím môi, nhẹ giọng dỗ dành:

- Tiểu Thanh không được ăn những món dầu mỡ này đâu con.

Vừa dứt lời, Lâm An bỗng thấy bản thân như đang phản bội chính mình. Một phần trong cậu hiểu rất rõ — chính cậu cũng thèm thuồng những món đó, chính cậu cũng bị mùi hương chiên rán mê hoặc. Nhưng làm người lớn thì phải giữ chừng mực. Tiểu Thanh vẫn còn quá nhỏ để dung nạp những thứ “tội lỗi” đầy hấp dẫn này…

Cậu còn đang vật lộn giữa bản năng và lý trí thì giọng Trình Giang vang lên, nhẹ tênh như làn gió nhưng đủ sức đánh gục mọi hàng rào phòng bị:

- Anh muốn ăn…

Và thế là, Lâm An đầu hàng.

Làm sao mà cậu có thể chống lại anh được? Người mà dù chỉ nói một câu cũng có thể khiến lý lẽ của cậu trở nên yếu ớt đến thảm hại. Người mà từng là chỗ dựa, là chốn về, là điểm tựa… Giờ chỉ một lời thoảng qua cũng có thể khiến trái tim cậu run lên từng nhịp.

Cậu mím môi, không nói gì, lặng lẽ bước vào tiệm cùng anh.

Sự thật là cậu thấy bản thân thật đáng ghét — ghét cái cách mình dễ dàng yếu lòng, ghét sự mềm mỏng vô thức mỗi khi ở cạnh anh, và càng ghét cái cảm giác thèm thuồng một chút hoài niệm mà không thể cưỡng lại. Đã bao lâu rồi cậu không đặt chân vào McDonald’s? Đã bao lâu rồi cậu tự nhốt mình khỏi những ký ức mang tên “hạnh phúc”?

Bàn ăn nhanh chóng được lấp đầy bởi hàng loạt món: burger, gà rán, khoai tây chiên, nước ngọt có ga, thậm chí cả kem lạnh. Cậu tròn mắt, ngỡ ngàng khi nhận ra: đây toàn là những món mà Trình Giang từng không chạm đến.

- Anh ăn hết đống này à? - Cậu hỏi, giọng đầy nghi ngờ.

- Tất nhiên là không, - anh trả lời dửng dưng, không chút ngại ngùng.

Cậu thật sự chỉ muốn… cắn anh một cái. Một cái thôi cũng được, cho hả giận. Nhưng cậu hít sâu, quay đi.

- Thhế sao gọi nhiều vậy?

- Ăn không hết thì em ăn giúp anh…

Cậu cứng họng.

Vẫn là cái cách trêu chọc lặng lẽ ấy, cái kiểu anh khiến cậu bất lực trong mọi cuộc tranh luận. Dù cho có chuẩn bị lý lẽ ra sao, dù có cứng rắn đến thế nào, chỉ cần một câu của anh là cậu như rơi vào thế bị động, không lối thoát.

Lâm An lặng lẽ cúi đầu, cố áp chế những cảm xúc đang cuộn lên trong ngực. Ở nơi này — nơi từng là ký ức, là hồi ức chung, là góc nhỏ của những tháng ngày đẹp đẽ — cậu biết, rồi cũng sẽ chạm mặt anh. Và nếu như không thể tiếp tục làm người yêu, thì cậu thà không là gì cả.

Cậu có thể tha thứ cho cả thế giới, nhưng với Trình Giang, cậu lại nghiêm khắc đến tàn nhẫn.

Có lẽ là vì yêu, vì tôn trọng, vì đã từng trao đi hết thảy niềm tin… nên một lần sai lệch, là cả nghìn lần đau.

Cậu không biết. Và cũng chẳng muốn tìm hiểu.

Quá khứ, nếu đã không còn có thể quay lại — vậy thì… liệu lãng quên có phải là lối thoát duy nhất không?

 

 

 

 

 

 

Loading...