Chạm Gió Nhớ Người - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-06-01 08:24:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xe lao đi vun vút trên con đường vắng, đèn đường lùi dần phía sau như từng đoạn ký ức đang bị gió cuốn phăng. Trình Giang không cố ý phóng nhanh, nhưng rõ ràng là đôi tay anh đã siết chặt vô-lăng đến trắng bệch các khớp ngón tay, bàn chân đạp ga trong vô thức như muốn bỏ chạy khỏi một điều gì đó đang gào thét trong lòng. Ký ức, như một dòng thác tràn về quá nhanh, ào ạt, nuốt chửng lý trí vốn luôn vững vàng của anh. Anh không kịp ngăn nó lại. Không muốn nhớ, nhưng cũng chẳng thể nào quên.
Lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình như một con thú bị dồn đến đường cùng. Muốn đè nén, muốn giẫm đạp, muốn dùng mọi quyền lực mình có để bóp nát một người… chỉ để xua đi cảm giác bất lực kinh hoàng đang xé toạc tim gan mình. Anh từng nghĩ cậu chỉ đang đùa giỡn, một trò lừa tình cao tay nào đó, nhưng khi nhìn thấy những tập hồ sơ lạnh lùng kia—giấy tờ kết hôn, thẻ căn cước, địa chỉ thường trú—tất cả như những cái tát vào mặt khiến anh tỉnh ngộ. Cậu đã nói thật. Và điều khiến anh đau đớn hơn tất cả… là chồng của cậu. Một người đàn ông chẳng có gì đặc biệt, thậm chí tầm thường đến mức khiến anh khinh bỉ từng chi tiết, vậy mà lại là người cậu chọn để sống cả đời?
Trình Giang siết vô-lăng mạnh đến mức lớp da mềm mịn của tay lái phát ra tiếng kêu răng rắc. Trong gương chiếu hậu, anh thấy Lâm An—chàng trai ngồi bên—vẫn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hai bàn tay đan vào nhau trên đùi, khẽ run lên như thể đang chống chọi với cơn bão lòng riêng mình. Trong tích tắc, ánh mắt cậu phản chiếu vào gương, hoảng hốt, hoang mang, rồi… cam chịu.
- Chậm… một chút thôi.
Giọng cậu vang lên mỏng manh như khói sương tan giữa đêm lạnh, khiến tất cả sự hung hăng trong anh sụp đổ tức thì. Chỉ một câu nói, một âm sắc yếu ớt ấy, lại khiến cả thế giới trong anh đổ nghiêng.
Anh buông chân ga, xe dần chậm lại, không gian bỗng trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ, như cả vũ trụ đang nín thở chờ điều gì sắp xảy ra. Ký ức bắt đầu rì rầm như gió qua khe cửa, từng khung cảnh cũ kỹ hiện về rõ nét đến nao lòng.
Phải rồi… có lẽ anh đã luôn như thế. Bất chấp tất cả để chiều chuộng cậu, bất chấp lý trí, bất chấp đạo lý, thậm chí bất chấp cả lương tâm.
Chiếc xe lặng lẽ dừng lại ở chân cầu. Một điểm đến vô định. Trình Giang không hiểu sao tim mình lại nhói lên, đau âm ỉ, như thể cả lồng n.g.ự.c đang bị ai đó từ từ nghiền nát. Gần đến thế, mà vẫn xa xôi khôn cùng. Có những khoảng cách không thể đo bằng đơn vị mét, mà là những vết cắt âm thầm sâu hoắm giữa hai trái tim.
Anh bước xuống xe, chẳng kịp nhìn xem Lâm An có đi theo hay không. Anh không muốn để cậu hít phải khói thuốc, dù biết rõ cậu từng vì anh mà sống trong khói thuốc suốt một thời gian dài. Anh đứng trên cầu, ánh mắt trôi dạt theo dòng nước đen thẫm bên dưới, nơi đèn thành phố phía xa mờ nhạt như những vết son bị mưa cuốn.
Ngón tay châm lửa, điếu thuốc bén khói. Làn khói mỏng như sương sớm cuộn quanh mặt anh, vây hãm lấy từng suy nghĩ đang rối tung lên. Thứ chất độc dịu dàng ấy khiến đầu óc anh quay cuồng, nhưng lại tê dại đến mức không cảm thấy lạnh nữa. Trời không mưa, không nắng. Chỉ có mây xám lặng lẽ giăng ngang bầu trời, lặng thinh như những gì hai người họ đang giấu kín.
Anh nhớ lại khoảnh khắc hôm ấy—cậu xuất hiện trước cửa bệnh viện, vali kéo lệt xệt, đôi mắt mờ nước nhưng vẫn cố gắng gượng cười. Cậu đã bỏ lại tất cả. Một mái ấm an toàn, một cuộc đời ổn định, để chọn anh—một kẻ đang nằm liệt giường, cả tương lai chỉ là vết nhòe mờ mịt. Cậu ôm lấy anh, nước mắt nhỏ từng giọt ướt cả cổ áo. Anh vụng về không biết vỗ về cậu thế nào, chỉ biết lặp đi lặp lại những câu vô nghĩa, mong sao nỗi đau ấy bớt đi đôi phần. Cậu càng khóc, anh càng cuống quýt, đến khi cậu không khóc nữa, anh mới phát hiện… mình đã yêu đến không còn đường lui.
Rồi anh nhớ đến những ngày chật vật nhất trong căn phòng trọ ẩm thấp. Khi trời mưa, điện mất, và cái lạnh xuyên qua từng thớ thịt. Cậu nép vào anh, rúc vào như một con mèo nhỏ. Đôi vai cậu run lên từng hồi, nhưng bàn tay vẫn cố giữ lấy anh không buông. Cậu thì thầm bên tai: “Anh, khi em lạnh… có thể ôm em thế này được không?” Câu nói ấy đã ở lại trong anh rất lâu, dài đến tận những năm tháng sau này khi không còn ai ôm anh giữa đêm mưa nữa.
Anh nhớ, có những ngày không đủ tiền trả nhà, cậu vẫn cười. Không một lần than khổ, không một lần trách móc. Cậu chọn thứ mì rẻ nhất, mặc chiếc áo cũ nhất, nhưng vẫn cố mua cho anh chiếc sơ mi mới mỗi tháng. Cậu nói, “Anh trong sơ mi đẹp lắm, giống người yêu hoàn hảo của em.” Câu nói ấy khiến trái tim anh vỡ vụn và tan chảy cùng một lúc.
Anh nhớ… rất nhiều. Nhớ đến mức từng tế bào cũng rung lên. Nhớ đến độ chỉ cần nhắm mắt lại là thấy cậu trong nụ cười ấy, ánh mắt ấy, hơi thở ấy.
Anh nhớ có lần, đi ngang qua một cửa hàng. Anh nhìn vào bên trong, nhận ra có thứ cậu thích… nếu là trước kia cậu sẽ mua không ngần ngại. Nhưng đêm ấy anh chỉ thấy đôi mắt cậu trong trẻo, ánh mắt của cậu sáng lấp lánh khi nói rằng “thật ra… anh mới là món quà em thích nhất…”
Có những đêm, cậu rúc sâu vào lòng anh. Âm thanh khe khẽ bên tai “anh, chúc anh ngủ ngon…”
Anh đứng ngoài xe chưa đầy mười lăm phút, nhưng khi quay lại, dường như thời gian đã bào mòn những góc cạnh bồng bột trong anh. Khi cánh cửa xe mở ra, gió lùa vào, mát lạnh đến nỗi làm dịu cả cơn giận trong lồng ngực. Cậu ngồi đó, vẫn yên lặng như lúc anh bỏ đi, chẳng nhận ra có gì thay đổi, cũng không lên tiếng hỏi han. Có lẽ cậu cũng chẳng còn trông đợi gì nữa… hoặc có chăng, chỉ là một tia hy vọng mỏng manh đã hóa đá trong tim. Trình Giang ngồi xuống ghế lái, giọng anh trầm xuống như tiếng vọng cuối cùng trong đêm vắng.
- Xin lỗi… tôi đưa em về.
Chỉ năm chữ, nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến Lâm An nghẹn thở. Cậu quay đầu, nhìn qua ô cửa xe. Những ánh đèn đường lướt qua chậm rãi, từng vệt sáng hắt lên khuôn mặt cậu — nơi mà biểu cảm đã không còn gọi tên được là đau thương, hay chỉ là kiệt quệ.
Gió đêm lành lạnh, tràn qua khe cửa mở hé, len vào không gian căng cứng giữa hai người. Trình Giang không lái nhanh, chiếc xe như đang trôi trong biển ký ức. Con đường này, anh đã từng tưởng tượng không biết bao lần sẽ đi cùng cậu — nhưng chưa một lần thật sự đến. Bầu trời trên cao đen đặc, chẳng một ánh sao, như lòng người đã quá nhiều u uất để còn đủ sáng cho nhau.
Ký ức cũ như màn mây xám, bay qua tầm mắt, mờ nhòe… nhưng mỗi vệt mây đều đè nặng trái tim. Lâm An từng nghĩ, sẽ không bao giờ gặp lại Trình Giang. Và đúng thế, sau đó họ thật sự chẳng còn chạm mặt thêm một lần nào nữa. Anh như một giấc mơ gõ cửa vào đêm khuya, để sáng hôm sau tan biến, để lại hơi thở ấm áp vương lại trên chăn gối lạnh.
Lâm An ngồi trong căn phòng tịch mịch của buổi cuối tuần, ánh đèn hắt vào khung rèm đã sờn. Tiểu Thanh vẫn còn say giấc, bé con ngủ bình yên, hơi thở đều đều. Nhưng cậu thì không thể. Đêm qua, trong cơn mộng mị, cậu thấy anh – Trình Giang – nắm lấy tay mình, kéo xuyên qua phố xá đông nghịt người. Tiếng anh lẫn trong dòng người hư hao mà đầy đặn:
- Lâm An… đừng khóc… anh ở đây rồi.
Chỉ một câu, mà nước mắt cậu trong mơ chảy như suối. Anh ôm cậu vào lòng, che gió chắn mưa, không nói thêm lời nào… chỉ là sự im lặng ấy, lại ấm hơn mọi lời an ủi trên thế gian này.
Dường như giấc mơ đó, đang đưa cậu trở về những năm tháng rất cũ. Khi cả hai còn sống trong một căn phòng chật chội, chưa có tiền, chưa có điều kiện, chưa có cả tương lai. Có một lần cậu sốt cao, đầu óc choáng váng, mắt mờ như sương, anh đã cõng cậu đi bộ đến bệnh viện — vì thậm chí tiền gọi xe cũng không có. Trên đường đi, anh thở dốc, nhưng vẫn nói trong hơi gấp:
- Không sao đâu, cố lên, sắp đến rồi…
Tien
Cậu đã khóc, không biết vì đau, vì lạnh, hay vì thấy tấm lưng anh lúc đó gầy quá. Làm sao có thể chống đỡ cả một đời người khác trên vai?
Một giấc mơ khác trở về, là ngày Trình Giang vừa tốt nghiệp, hai người đứng trước một khu nhà đang xây. Anh chỉ vào căn hộ tầng hai, ánh mắt ánh lên những tia sáng đầy ước vọng:
- Sau này cưới nhau, chúng ta ở đó nhé?
Sau này… là bao lâu?
Lâm An bật cười, khóe môi nhếch lên nhè nhẹ như làn sóng lăn tăn trên mặt nước khi nhớ đến điều gì đó vừa dịu dàng vừa đau đớn.
- Vậy còn hoa hồng thì sao? — cậu đã hỏi anh như vậy.
Anh cười, như một chàng trai mang trái tim vĩnh viễn là đứa trẻ. Một thời gian sau, Trình Giang thật sự làm được: một bó hoa lớn đến nỗi cậu ôm không xuể. 9999 bông hồng, là lời hứa ngốc nghếch và nghiêm túc nhất anh từng nói:
- Anh sẽ yêu em… cho đến khi cánh hoa cuối cùng tàn.
Cậu đã tin.
Cậu ôm lấy anh, hôn lên những ngón tay đã quen dãi dầu gió sương, lòng bàn tay đã chai sạn vì gồng gánh, vì cố gắng làm một người đàn ông tốt. Cậu cắm hoa khắp căn phòng nhỏ, từng lọ, từng góc, như muốn giữ mãi thanh xuân ấy, như muốn bảo vệ lời hứa ấy. Và đến tận sau này, cậu mới phát hiện — trong cả bó hoa ấy, có một bông hoa lụa, không bao giờ tàn.
- Em không hối hận chứ? Đừng nói là… em mong nó tàn đi cho rồi nhé?
Ừ… tàn đi cho rồi… để hết yêu, để hết nhớ… để hết đau.
Lâm An hít sâu, không khí lạnh buốt tràn vào lồng ngực, khiến tâm trí mờ đi trong giây lát. Cậu cúi xuống, nhìn bé con Tiểu Thanh đang ngủ say trong vòng tay, làn da mềm mại, khuôn mặt an yên. Cậu dụi má vào mái tóc thơm tho của con, rồi nhẹ nhàng đặt lên má nó một nụ hôn.
Thành phố ngoài kia đang chìm trong sương mù, ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua lớp bụi trời, lặng lẽ phản chiếu trên những mái nhà xa xôi. Gió vẫn lạnh, không gian vẫn im lìm, nhưng trong lòng cậu lại có một nơi bắt đầu khẽ rung động.
Dù thế gian này có hóa thành hoang mạc, cậu vẫn tin… ở đâu đó, có một người từng yêu cậu đến độ muốn giữ mãi một cánh hoa không tàn.
***
“Xoảng.”
Âm thanh thuỷ tinh vỡ tan trong không gian vắng lặng như một mũi tên nhọn xuyên qua khoảnh khắc tĩnh lặng, khiến cậu khựng lại. Trình Giang ngẩng đầu, nơi cánh cửa gỗ nâu đang khẽ mở, cậu thấy Lâm An đứng đó, bất động như một chiếc bóng mờ. Ánh sáng từ ngoài hắt vào, rọi trên khuôn mặt cậu — tái nhợt, thất thần, như vừa trượt khỏi một giấc mơ đau đáu. Đôi mắt loang ra như mực nước, rồi dần nhạt nhòa đi khi ánh mắt ấy chạm đến Trình Giang.
Cậu giật mình khẽ khàng, không nói một lời, vội cúi xuống nhặt từng mảnh vỡ của bình hoa thủy tinh vừa rơi vỡ dưới chân mình. Những mảnh sắc nhọn như cắt vào ngón tay, nhưng cậu không để ý, cứ mải mê gom nhặt như thể có thể ghép lại điều gì đã rạn nứt từ lâu.
Không rõ từ khi nào, Trình Giang đã bước đến bên cậu. Anh cúi xuống, đưa tay nhặt lấy những mảnh vụn còn sót lại trên thảm. Những đầu ngón tay chạm nhau thoáng qua, nhưng trong cái thoáng qua ấy, anh như cảm nhận được cả một cơn gió trầm buốt chạy dài trong tim.
Lâm An ngẩng đầu, nhìn anh, ánh mắt ngập ngừng, rồi khẽ cười, nụ cười nhẹ đến mức chỉ như một cái lay của gió.
- … Vỡ rồi.
Giọng cậu khẽ như gió thoảng, gần như tan vào không khí. Trình Giang cúi nhìn những mảnh thủy tinh lấp lánh nằm rải rác, cảm giác như đang nhìn vào mảnh ký ức rơi vỡ, phản chiếu những hồi ức chưa kịp nói thành lời.
- Anh mua cái khác cho em… đừng nhặt nữa, kẻo đứt tay.
Lâm An vẫn nhìn sàn nhà, nhưng đôi mắt lại sáng lên một cách lặng lẽ, như thể đang ôm lấy cả một mùa thu vừa tàn.
- Trình Giang… em vụng về quá… nhưng bình hoa này… là anh tặng em…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cham-gio-nho-nguoi/chuong-6.html.]
Cậu nói rồi đưa tay miết nhẹ những mảnh vỡ lớn, cố chắp nối lại hình hài đã mất. Ngón tay run rẩy, nỗ lực nhỏ bé đến tội nghiệp. Nhưng bàn tay ấy chưa kịp hoàn thành thì đã bị Trình Giang nhẹ nhàng giữ lại. Anh nắm chặt lấy tay cậu, không để cậu tiếp tục.
Bàn tay cậu mềm, mảnh như sương sớm, còn làn da thoảng hương trà dịu dàng. Mùi hương ấy khiến lòng anh run lên một nhịp, như thể cả thế giới bỗng dịu lại thành một chiều thu mềm mại.
- Anh có thể tặng em rất nhiều… chỉ cần em đừng làm đau mình nữa…
Lâm An nhìn anh rất lâu, đôi môi mấp máy định nói điều gì đó… nhưng rồi lại thôi. Chỉ để lại một nụ cười lơ đãng. Nụ cười ấy, anh mãi không quên. Nó như một nét gạch mong manh, kẻ lên ký ức — là lần cuối cùng anh thấy cậu cười như thế: không vui, không buồn, chỉ nhẹ tênh như khói sương chưa kịp tan.
“Bên cậu… luôn là những ký ức.”
***
Trình Giang đứng trên gác nhỏ, nhìn xuống phòng khách nơi Lâm An đang ngồi. Cậu pha trà — không phải loại trà quý đắt đỏ, cũng không theo nghi thức cầu kỳ nào, mà là một gói trà túi lọc rẻ tiền mua trong đợt giảm giá, còn được khuyến mãi thêm cái cốc nhỏ. Nhưng trong đôi tay cậu, mọi thứ dường như trở nên đặc biệt.
Làn khói trà mỏng tang bốc lên, uốn lượn trong không khí như vẽ ra những đường cong của ký ức. Cậu khẽ thổi vào chén trà, rồi nhấp một ngụm, động tác chậm rãi như một đoạn phim quay chậm. Hương trà tan vào không khí, nhàn nhạt, nhưng đủ để vương trên vai áo ai đó một dư vị không thể gọi tên.
Anh bỗng thấy bối rối. Đã đến giờ đi làm.
Bước xuống, anh đi ngang qua cậu, cúi đầu khẽ đặt lên môi cậu một nụ hôn. Mùi trà thoang thoảng, lặng lẽ dâng lên giữa khoảng cách hai người, như thể một hương vị đã gắn bó từ rất lâu.
- Anh đi làm đây.
Lâm An vẫn chưa hoàn toàn tỉnh khỏi mộng mơ, ánh mắt lờ đờ như chìm trong giấc mộng ban sáng, nhưng vẫn khẽ gật đầu:
- Vâng… em đợi anh về.
Giây phút ấy nhòe đi như một bức tranh bị dính nước. Trình Giang chợt quay lại, thấy cậu đứng đó, ánh mắt buồn rượi không lời. Trong đôi mắt ấy, dường như có thứ gì đó muốn gọi tên anh.
- Trình Giang… vì sao?
Anh muốn bước tới, nhưng càng bước thì khoảng cách càng lùi xa. Giữa anh và cậu là một bờ vực không thể vượt qua, dẫu chỉ cần một sải tay nữa thôi. Tay anh đã giơ lên, nhưng rồi lại rũ xuống. Và cùng lúc đó… tim anh cũng buông.
- Lâm An… anh xin lỗi…
- Em không muốn nghe xin lỗi. Sau tất cả… chỉ là một lời xin lỗi thôi sao?
Cậu quay đi, không ngoảnh lại. Gió lùa qua khung cửa, lạnh như tiếng nấc bị nuốt vào đêm. Anh gọi tên cậu, hết lần này đến lần khác, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió thở dài và sự im lặng lạnh lùng.
“Trình Giang choàng tỉnh”
Hơi thở dồn dập. Mồ hôi ướt đẫm trán. Hình ảnh trong mơ tan vỡ như những mảnh kính phản chiếu quá khứ. Anh với tay tắt chuông báo thức. Gương mặt trong gương là một gương mặt phờ phạc, ánh mắt vô hồn như thể vừa đi lạc từ một thế giới đã lụi tàn.
Trời đã sáng.
Nhưng trong anh, đêm vẫn chưa qua.
***
Anh mở tủ, chọn một bộ sơ mi trắng trong số hàng chục cái giống nhau. Không bận tâm đến màu cà vạt hay nhãn hiệu — như thể vẻ ngoài chẳng còn nghĩa lý gì. Anh chỉ muốn bước ra thật nhanh, tìm một lý do để rời khỏi ký ức đang kìm giữ anh trong căn nhà này.
Sáng sớm mờ sương, Trình Giang lái xe trên một con đường vắng. Anh gọi vài cuộc điện thoại, dặn dò vài công việc, giọng đều đều như một chiếc máy cũ. Anh đến nơi: một trại giam cách biệt khỏi thành phố, trầm mặc giữa núi đồi.
- Xin chào Trình tổng, tôi có thể giúp gì cho ngài?
- Tôi muốn gặp Lâm Hào.
Ánh mắt người lính canh thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng dẫn anh vào.
Lâm Hào bước vào phòng giam, dáng đi chậm chạp, lưng hơi còng. Thời gian đã để lại những nếp nhăn không thể xóa trên khuôn mặt ông. Trình Giang chờ ông ngồi xuống, ánh mắt lạnh lẽo như ánh thép.
- Cậu đến đây làm gì?
Trình Giang khoanh tay, ánh mắt thăm thẳm. Hận thù trong mắt anh đã nhạt, nhưng vẫn còn lại một vết cắt chưa liền.
- Cháu đến… chào hỏi bác.
- Thấy được thứ cần thấy rồi, cậu hài lòng chưa?
Anh cười nhạt, nụ cười không hề mang chút ấm áp.
- Bác sống tốt chứ? Em ấy vẫn thường nhắc đến bác.
Lâm Hào khẽ run lên, dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng Trình Giang thấy rõ. Anh biết… ông vẫn còn quan tâm.
- Thằng bé… sống tốt chứ?
- Nếu bác khai ra… em ấy sẽ sống tốt hơn.
Lời nói nhẹ nhàng như mũi d.a.o nhấn vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Lâm Hào không đáp. Ông chỉ lặng lẽ đứng dậy, ánh mắt không còn oán giận mà chỉ còn sự mệt mỏi như một kẻ đã đánh mất tất cả.
***
Trình Giang rời phòng giam, ánh mắt vô định. Nhưng rồi anh thấy Lâm An — cậu đứng phía trước, tay bế một đứa trẻ nhỏ. Ánh sáng sớm phủ lên cậu một tầng dịu dàng hiếm thấy, khiến anh gần như nín thở. Đứa bé nhìn anh, đôi mắt trong veo như thiên thanh giữa trời đông. Một đôi mắt khiến tim anh lỡ một nhịp.
Anh hỏi người lính canh:
- Cậu ấy đến thăm ai?
- Phạm nhân Lâm Hào
Trình Giang trầm giọng:
- Nói với cậu ấy… ông ta không muốn gặp.
Người lính gật đầu, quay đi. Trình Giang đứng sau cánh cửa, nhìn thấy đôi mắt Lâm An thoáng hiện sự thất vọng. Rồi… cậu quay đi, không nói gì, ôm đứa bé vào lòng.