Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chạm Gió Nhớ Người - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-26 08:20:46
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cưng chiều, vốn dĩ không phải là một lời hứa ngọt ngào như nhiều người vẫn tưởng. Đôi khi, nó chỉ là một cái bẫy được rắc đầy mật ngọt, dụ dỗ người ta sa chân vào rồi c.h.ế.t chìm trong đó, không một lối thoát. Người được cưng chiều, cuối cùng lại trở thành kẻ đơn phương giữ mãi một giấc mộng đẹp đã tan từ lâu.

Quyển sách trên tay vừa khép lại, Lâm An ngẩng đầu lên đúng lúc nhân viên phục vụ mang phần ăn sáng đến. Cậu mỉm cười nhẹ với cô gái, nụ cười dịu dàng như một làn gió xuân len lỏi giữa tiết trời se lạnh. Cô gái đỏ mặt, đáp lại bằng một nụ cười e thẹn rồi lặng lẽ đặt thêm ly trà hoa nhài kế bên. Có lẽ nụ cười ấy đủ khiến một ngày trở nên ấm áp hơn.

Trước mặt Lâm An là phần ăn sáng quen thuộc – đơn giản nhưng gọn gàng, tinh tế. Cậu bắt đầu dùng bữa, nhịp nhàng và bình lặng, tựa như đã quen với tiết tấu nhẹ nhàng ấy từ rất lâu rồi. Cuộc sống mới ổn định, công việc tuy không chính thức nhưng phúc lợi cũng đủ để cậu an tâm mà bám trụ. Với bằng cấp của mình, chen chân vào một vị trí khiêm tốn trong văn phòng cũng đã là cố gắng không nhỏ.

Đang ăn, ánh mắt Lâm An vô thức lướt qua chiếc túi đặt bên cạnh. Thứ gì đó phát ra ánh sáng lấp lánh khiến cậu tò mò. Cậu mở túi, ánh mắt dịu dàng khẽ cong thành nụ cười. Những viên kẹo đầy màu sắc rơi ra từ một góc túi – chắc chắn là thằng bé đã lén bỏ vào để mang lên trường.

"Thằng quỷ con này, đợi ba về rồi xem ba xử lí con thế nào." Lâm An lẩm bẩm, giọng trách yêu pha chút buồn cười.

Quán ăn nhỏ nằm khiêm tốn nơi góc phố này đã gắn liền với thanh xuân của cậu. Thuở sinh viên, nơi đây là lựa chọn cuối cùng những ngày cháy túi, nhưng cũng là nơi chất chứa những tiếng cười rôm rả nhất. Dù chẳng phải là người ham mê ẩm thực, Lâm An vẫn chẳng thể quên được mùi vị nơi đây – một thứ hương vị của ký ức, của những ngày không thể quay lại.

Khi thành phố đổi thay, những khu đất cũ trở thành những mảnh ghép mới trong bản đồ đầu tư, nơi đây vẫn trụ lại như một sự ngoan cố dịu dàng. Cậu từng nghĩ hàng ăn này sẽ không còn, thế nhưng kỳ lạ thay, giữa bao sự xô bồ, nó vẫn vững vàng như một chứng nhân thầm lặng cho năm tháng trôi qua.

Cách đó không xa là khu biệt thự sang trọng – biểu tượng xa hoa mà mỗi lần nhìn thấy lại khiến căn bệnh "sợ nhà giàu" trong cậu trỗi dậy. Cậu không quan tâm ai sống ở đó, cũng chẳng muốn biết. Đối với Lâm An, nơi ấy chỉ là một thế giới khác – xa vời và lạnh lẽo. Cậu từng nghĩ mình sẽ tránh xa nơi này, thế mà vẫn không thể dứt khỏi mùi vị quen thuộc của món ăn nơi góc phố ấy.

Văn phòng nơi cậu làm việc không xa nhà là mấy, nhưng lại khá cách biệt với khu phố cũ. Khi Lâm An bước vào công ty, Trương Vỹ đang nhai đồ ăn vặt, tay vẫy cậu nhiệt tình. Lâm An ngồi xuống cạnh cậu ta, tiện tay cầm vài hạt đậu rang, ánh mắt lướt qua căn phòng bỗng khựng lại.

- Sao hôm nay mọi người đến sớm vậy? – Lâm An cau mày, thắc mắc.

- Cậu không đọc công văn à? Ngày mai có lãnh đạo cấp trên kiểm tra. Bộ phận thử nghiệm như tụi mình dễ bị hỏi thăm trước đấy.

Trương Vỹ hừ một tiếng. Dù nói lo lắng nhưng vẻ mặt thản nhiên cùng tách trà nóng trên tay lại khiến người ta chẳng thể tin nổi.

- Ồ, ghê vậy à? – Lâm An châm chọc, khiến Trương Vỹ lườm nguýt.

Đến chiều, như dự đoán, trưởng phòng xuất hiện thông báo: tất cả phải tăng ca, lương gấp đôi. Người xôn xao, người than vãn. Riêng Lâm An, chỉ khẽ chau mày. Không phải vì mệt, mà vì một điều khác – điều mà cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng.

- Tớ phải về nhà một chút. Thằng bé không chịu ngủ nếu không có tớ. – Cậu nhìn Trương Vỹ, ngập ngừng.

- Ừ, cậu về đi. Tớ xin phép giúp cho. – Trương Vỹ vỗ vai, hiểu rõ tình huống.

Lâm An cảm ơn, rồi vội vàng rời công ty. Trời chiều đổ bóng dài trên con đường quen thuộc. Nhà trẻ đã thưa người. Lâm An bước vào, cúi đầu chào cô giáo.

- Hôm nay cháu có ngoan không cô giáo?

- Cháu rất ngoan ạ – Cô giáo mỉm cười đưa lại chiếc ba lô nhỏ.

Chưa kịp cúi xuống, cậu đã bị một bóng nhỏ lao vào, ôm chặt lấy chân. Lâm An cúi người, cười khẽ. Đứa trẻ chưa đầy ba tuổi, nhưng tình cảm lại khiến người ta xót xa.

- Nào, con định ở đây luôn à?

- Baba đến trễ mười phút! – Giọng phụng phịu vang lên, má tròn xoe phồng lên như bánh bao nhỏ.

Lâm An bật cười, ôm con trai vào lòng.

- Ba xin lỗi. Lần sau sẽ không để con chờ nữa nhé?

Đứa nhỏ vẫn dỗi, đôi mắt trong veo lảng tránh, đôi môi mím chặt, không khóc, nhưng lại khiến lòng người mềm nhũn. Cậu ôm con rời khỏi nhà trẻ, lòng thầm nhủ:

Tối nay ba phải tăng ca… nhưng con à, đừng buồn nhé. Vì ba cũng chẳng muốn rời con đi đâu…

Có lẽ lời nói nhẹ nhàng vừa rồi của Lâm An như mang theo một thứ phép màu, bởi chỉ sau đó một khắc, bé con trong vòng tay cậu dường như thay đổi hẳn. Đôi mắt to tròn như hạt thủy tinh long lanh ánh sáng khẽ lay động, rồi bé bất ngờ quay mặt lại, giơ đôi bàn tay nhỏ xíu, mềm mại như bánh bao non, nhẹ nhàng áp lên má cậu. Giọng nói của bé, non nớt và dịu dàng như gió sớm mùa thu, vang lên thật trong trẻo:

- Baba có mệt không?

Chỉ là một câu hỏi đơn sơ đến vậy, nhưng trái tim Lâm An lại khẽ rung lên như mặt hồ bị một cơn gió nhẹ chạm tới. Cậu lặng người trong một nhịp thở, rồi siết chặt vòng tay, ôm bé vào lòng như sợ cảm giác này sẽ vụt mất giữa đêm sương lạnh.

- Không đâu, — cậu cười dịu dàng, giọng thì thầm như vỗ về — nếu con hôn ba một cái, ba sẽ không mệt nữa.

Bé con trong tay cậu liền cựa quậy, nhúc nhích như chú giun con, rồi bặm môi đầy quyết tâm. Một cái hôn chụt rõ to vang lên, kèm theo đó là một đốm nước bọt nhỏ dính nơi má, nhưng Lâm An chẳng hề bận tâm. Cậu mỉm cười, ôm bé vào lòng, trao lại một nụ hôn đầy trìu mến lên trán. Trong khoảnh khắc ấy, mọi mỏi mệt đều tan biến như mây khói trước ánh mặt trời.

Căn hộ nhỏ của Lâm An nằm gần nơi làm việc, chỉ cần đi bộ chưa tới mười phút là về đến nhà. Cậu mở cửa, tiếng khóa xoay vang lên trong không gian tĩnh lặng. Bên ngoài, tháng Chín bắt đầu trút hơi thở đầu thu se lạnh. Gió lùa khe khẽ qua khung cửa sổ, đem theo mùi đất mới và hơi ẩm dịu dàng của buổi chiều muộn. Lâm An đặt bé con xuống tấm thảm bông mềm trong phòng khách, vỗ vỗ đầu bé rồi quay ra bếp chuẩn bị bữa tối.

Trong gian bếp nhỏ, ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống những nguyên liệu tươi ngon mà cậu đã mua từ sáng: vài củ khoai tây, một ít thịt nạc, rau xanh, và một túi hạt dẻ thơm bùi. Cậu đeo tạp dề, tay nhanh thoăn thoắt rửa rau, xắt thịt, ướp gia vị. Dù mệt mỏi sau một ngày làm việc, nhưng khi nghĩ đến ánh mắt mong chờ của Tiểu Thanh, cậu lại như được tiếp thêm động lực. Ngoài bữa cơm đơn giản, cậu còn tranh thủ nướng thêm vài chiếc bánh quy hạt dẻ – món bé rất thích – và đun nóng sữa để bé có thể uống khi ăn xong, xua đi cái lạnh đang len lỏi trong không khí.

Mùi thơm từ bếp dần lan khắp căn hộ. Chỉ một lúc sau, một dáng người nhỏ xíu loạng choạng bước ra từ phòng trong. Tiểu Thanh dụi dụi mắt, mái tóc rối bù như ổ chim non, hai chân mập mạp còn đi chưa vững khiến người trông cũng muốn bật cười. Lâm An khẽ nhướng mày, rồi không nhịn được nở nụ cười dịu dàng, bước đến đỡ lấy bé:

- Ra đây làm gì đấy, đầu bếp nhỏ?

Tiểu Thanh lắc đầu, ánh mắt mơ màng dõi theo hương thơm ngào ngạt từ nồi canh và khay bánh quy vừa lấy ra lò. Cậu nhóc được ba bế lên ghế, loay hoay rửa tay dưới vòi nước. Đầu tiên là lòng bàn tay, rồi đến các kẽ tay, ngón tay… từng động tác chậm rãi, nghiêm túc đến đáng yêu. Lâm An đứng bên, nhìn cậu bé cẩn thận xoa xà phòng, rồi gật gù như một ông cụ non khi xong việc. Cậu khẽ nheo mắt, trong lòng dâng lên niềm vui âm thầm: bé con đã lớn lên từng ngày mà cậu không nhận ra.

Sau khi bế bé lên ghế ăn, Lâm An bắt đầu đút cho Tiểu Thanh từng muỗng cơm mềm. Vì bé mới tập ăn cơm nên cậu nấu nhão hơn bình thường, hòa với canh cho dễ nuốt. Tiểu Thanh không phải đứa kén ăn, nhưng lại có thói quen lạ: món nào thích thì ăn một miếng, không thích thì chỉ liếc rồi quay mặt đi. Cậu nhóc ăn rau xong liền mím môi, mặt nhăn nhó như bị ai ép uống thuốc đắng.

- Sao con không ăn rau tiếp?

Cậu hỏi nhẹ nhàng, ánh mắt như muốn dò hỏi. Tiểu Thanh quay sang nhìn cậu, ánh mắt lấp lánh chứa đầy đấu tranh tư tưởng. Sau một hồi lưỡng lự, cậu nhóc miễn cưỡng há miệng ăn miếng rau ba đút, gương mặt tội nghiệp đến mức Lâm An không khỏi bật cười. Cậu nghĩ thầm: chắc ngày mai mình sẽ xắt nhỏ hơn chút, trộn lẫn vào món bé thích, có lẽ sẽ dễ ăn hơn.

- Baba ăn cơm…

Câu nói khẽ vang lên khiến Lâm An khựng lại. Cậu nhìn xuống đĩa cơm của mình, vẫn còn gần nguyên vẹn. Cậu bật cười, xoa đầu bé:

- Lát nữa ba sẽ ăn sau, Tiểu Thanh ngoan ăn hết trước nhé?

Bé con không nói gì thêm, ngoan ngoãn há miệng ăn tiếp. Bữa cơm diễn ra trong không khí đầm ấm và yên bình, như một thế giới nhỏ thuần khiết giữa bao bộn bề đời sống.

Ăn xong, Lâm An gói lại phần cơm cho đồng nghiệp Trương Vỹ, chuẩn bị thêm một bình nước, sữa và ít đồ ăn vặt cho bé. Cậu bế Tiểu Thanh vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường rồi nói:

- Ba đã gọi cho thiếm Từ rồi. Tối nay thiếm đến chăm con nhé? Con thích ăn gì thì nói với thiếm. Tám giờ tối là phải đi ngủ, mai thiếm sẽ đưa con đến trường, chiều ba đón con. Đồng ý chứ?

Tiểu Thanh gật đầu ngoan ngoãn, tay vẫn cầm chiếc bánh hạt dẻ còn nóng hổi. Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên. Thiếm Từ đến, Lâm An bàn giao mọi việc rồi vội vã rời nhà.

Đêm tháng chín, gió lạnh buốt luồn qua cổ áo khiến người ta bất giác rùng mình. Lâm An không bắt được xe, đành cắm đầu chạy bộ về hướng nơi làm việc. Hơi thở phả ra trắng xóa trong đêm, tim đập gấp, bước chân rộn rã trên vỉa hè lát đá ẩm ướt.

Bỗng nhiên, cậu khựng lại.

Trước toà thị chính, một đoàn người vừa bước ra. Trong bóng đêm, ánh đèn đường phản chiếu lên chiếc Ferrari trắng muốt, bóng bẩy như tuyết rơi giữa mùa hè. Lâm An nheo mắt, từ xa cũng có thể nhận ra người đi giữa hẳn là nhân vật có địa vị cao. Ngay cả vị lãnh đạo của cậu cũng đang khom lưng cúi người, khuôn mặt đầy cung kính và nụ cười lấy lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cham-gio-nho-nguoi/chuong-3.html.]

Cậu không dừng lại lâu. Đợi đoàn người khuất dần, Lâm An siết chặt túi cơm trong tay, cúi đầu đi nhanh vào tòa nhà.

Tăng ca, đối với nhiều người là gánh nặng, là những giờ phút dài đằng đẵng giữa ánh đèn huỳnh quang và màn hình máy tính mỏi mắt. Nhưng với Lâm An, nó chỉ là thêm vài tiếng đồng hồ lặng lẽ bên bàn làm việc mà thôi. Cậu đã quá quen với việc đánh đổi giấc ngủ để chạy theo dòng công việc bất tận, quen với từng hơi thở tĩnh lặng trong văn phòng lúc đêm khuya, quen với cảm giác cô đơn len lỏi dưới ánh sáng mờ nhòe của màn hình vi tính.

Tiếng bàn phím lách cách đều đều vang lên, hòa quyện vào không gian yên ắng như nhịp tim đang cố gắng giữ bình ổn của một con người đã học cách chấp nhận. Cậu không nghĩ nhiều về việc phải tăng ca – điều đó đơn giản chỉ là cậu mới vào làm, nên đương nhiên sẽ là người bị giữ lại sau cùng. Những người khác đã lần lượt ra về hoặc tranh thủ ngủ gục ngay tại chỗ, còn cậu vẫn ngồi đó, lưng thẳng, ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng dòng số liệu trên màn hình.

Đến gần nửa đêm, gió thổi nhẹ qua khe cửa sổ hẹp, lạnh buốt mà mềm mại như một cái vuốt ve bất ngờ từ bóng tối. Lâm An run rẩy khẽ khàng, bờ vai khẽ co lại theo phản xạ. Ánh sáng từ chiếc màn hình là nguồn sáng duy nhất, hắt lên gương mặt cậu một vệt xanh mờ mờ, khiến đôi mắt đã thấm mệt càng trở nên mơ hồ.

Cậu ngẩng đầu, mắt dõi ra ô cửa kính. Giữa biển đèn rực rỡ của thành phố, một ngôi sao đơn độc lặng lẽ hiện lên, như một vết sáng mỏng manh cố gắng len lỏi giữa sự xô bồ của thế giới hiện đại. Ngày xưa, bầu trời mùa hạ từng lấp lánh những vì tinh tú rạng rỡ, nhưng giờ đây, ánh đèn thành phố đã che mờ tất cả. Dù cậu có cố gắng cách mấy, cũng không thể tìm lại được bầu trời sao của năm tháng cũ.

Lâm An mỉm cười, một nụ cười nhạt nhòa mang theo chút gì đó vừa tiếc nuối, vừa chấp nhận. Rồi cậu quay lại bàn, tiếp tục công việc như một chiếc đồng hồ không bao giờ ngừng chạy.

Buổi sáng trôi đến thật nhanh như thể đêm qua chỉ là một hơi thở. Lâm An đã hoàn thành công việc, giờ ngồi lặng lẽ ăn bát cháo còn bốc khói mà Trương Vỹ đem đến. Trương Vỹ thì vừa ăn vừa ngáp, đôi mắt lờ đờ mệt mỏi nhưng vẫn không quên liếc nhìn Lâm An rồi cất tiếng:

- Sao tớ thấy cậu chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Lời nói tưởng như vô tư ấy lại khiến người ta thấy tê tái. Lâm An bật cười, cười vì cái cách cuộc đời luôn thích trêu chọc người khác bằng những điều nhỏ nhặt.

- Thế tớ phải làm sao mới ra dáng người đang mệt đây?

Nói rồi, cậu bám lấy vai Trương Vỹ, ngả người xuống như một chiếc lá rơi vào lòng đất. Toàn bộ trọng lượng của cậu dồn lên người đối phương, khiến Trương Vỹ loạng choạng rồi bật cười, khẩn khoản xin tha.

Lâm An cười khẽ, rồi lại im lặng húp cháo. Hơi ấm từ bát cháo lan ra từng ngón tay, như một chút an ủi giữa những chuỗi ngày lạnh lẽo.

Trương Vỹ đã ăn xong từ lâu, đứng bên cửa sổ, mắt chăm chăm nhìn xuống đường. Lâm An không hiểu cậu ấy đang nhìn gì, nhưng sự im lặng ấy khiến không gian xung quanh như chậm lại. Nhìn Trương Vỹ, đôi mắt cậu lại hiện lên một suy nghĩ lạ lùng – rằng khi ở cạnh cậu ấy, mọi thứ dường như trẻ trung hơn, nhẹ nhõm hơn. Rồi chính cậu lại tự cười bản thân mình – mới hai lăm tuổi mà đã nghĩ đến chuyện “trẻ lại”, đúng là buồn cười thật.

Bỗng Trương Vỹ quay đầu, mắt sáng rực lên như vừa phát hiện ra điều gì đặc biệt. Cậu chạy vù đến chỗ Lâm An, kích động nói:

Tien

- Này, cậu biết hôm nay ai đến công ty không?

Lâm An nhíu mày. Không muốn biết, thực sự không muốn.

- Trình Giang.

Cái tên ấy vang lên như một cơn gió lạnh quất qua ký ức, khiến Lâm An khựng lại. Một cái tên vừa xa lạ, vừa thân quen đến mức cậu không biết nên phản ứng ra sao.

Cậu cười khẽ, ánh mắt rũ xuống như cánh hoa tàn trong mưa.

- Ừ.

- Cậu chỉ “ừ” thôi à?

Trương Vỹ bĩu môi. Nhưng Lâm An không nói gì thêm. Chỉ là đầu ngón tay cậu lặng lẽ gõ sai ô dữ liệu đến ba lần, cuối cùng đành thở dài, xoá hết rồi định đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Nhưng cậu chưa kịp bước đi, một đoàn người đã bước vào.

Lâm An ngồi lại, ánh mắt khẽ liếc qua khe hở. Và nơi đó, anh đang đứng – Trình Giang. Ánh sáng xuyên qua ô cửa lớn hắt lên người anh một tầng hào quang nhẹ nhạt, khiến mọi thứ xung quanh như mờ đi. Tất cả những lời Trương Vỹ nói – nào là “đàn ông độc thân”, “giàu nội hàm”, “thế lực lớn” – đều trôi tuột vào tai cậu, vô nghĩa và rối rắm. Cậu chỉ nhìn vào người ấy.

Trình Giang – người đàn ông mà chỉ cần anh đứng đó, không gian xung quanh đã tự khắc bị chiếm trọn bởi khí thế. Anh là kiểu người được sinh ra để được chú ý, để người khác ngưỡng vọng và kính sợ. Những vị lãnh đạo cấp cao từng ngẩng cao đầu cũng khom lưng trước anh. Lâm An không biết vì sao, chỉ cảm thấy một nỗi trống rỗng đang lan ra từng nhịp thở.

Rồi trong một khoảnh khắc chậm rãi, ánh mắt hai người giao nhau.

Anh nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu như mặt biển, ánh nhìn lạnh nhạt mà xa vời. Trong ánh nắng lấp lánh ấy, cậu chỉ thấy sự xa cách đến tê người. Dường như, anh không hề nhận ra cậu.

Thứ không thuộc về mình… mãi mãi cũng không thuộc về mình.

Cắn nhẹ môi, Lâm An ép bản thân quay đi. Nhưng một giọng nói chen vào, phá tan lớp không khí tĩnh lặng:

- Cậu lên trình bày cho Trình tổng nghe đi.

Là lãnh đạo trực tiếp của cậu. Ông ta cười, nụ cười có gì đó tính toán khiến cậu bất giác dè chừng.

- Tôi… tôi không chắc mình có thể...

- Không sao, cứ lên đi.

Thấy gương mặt ông đanh lại, Lâm An đành hít sâu một hơi, rồi từng bước tiến về phía người mà cậu từng yêu, từng coi là trung tâm của thế giới.

Anh vẫn vậy – cao lớn, tao nhã, mùi hương bạc hà ấy chưa từng thay đổi. Nhưng những gì toả ra từ anh giờ đây không phải sự thân thuộc mà là khoảng cách, là rào cản lạnh lùng.

Cậu báo cáo những gì mình biết, đôi lúc nghe một vài câu hỏi từ người đàn ông trước mặt. Thật lâu trước kia, có ai đó cũng đã từng dùng những lời lẽ âm trầm mà dịu dàng thế này dỗ dành cậu… Nhưng bây giờ tất cả những điều đó chỉ là hư ảo mà thôi.

Lâm An cúi đầu, tiếp tục thao tác rồi báo cáo.

Khi cậu dừng lại, trong cổ họng rất khô khốc, cậu nuốt nước bọt mấy lần mới dần lấy được giọng. Người đằng trước vẫn đang cúi người về phía cậu. Cậu ngẩng đầu, cảm thấy muốn rời đi càng nhanh càng tốt… Anh nói…

- Cậu tên gì?

Giọng nói vang lên, rõ ràng, bình thản – như thể đây là lần đầu tiên anh gặp cậu.

Lâm An không trả lời ngay. Cậu muốn hỏi – “Anh thật sự không nhớ tôi sao?” – nhưng cổ họng khô khốc, lời không thể thốt ra. Có lẽ vì cậu đã quen với việc phải im lặng đứng trước anh, quen với cảm giác là kẻ đứng sau, quen với việc tự mình ôm lấy ký ức xưa cũ đã rạn nứt.

Báo cáo kết thúc, một ai đó gọi cậu về chỗ. Cậu rời đi, không nhìn lại, chỉ cảm thấy sống mũi cay cay. Trái tim khẽ siết chặt.

Hóa ra, xa nhau… không hề dễ dàng như tưởng tượng.

Và hóa ra, có những người bước ra khỏi cuộc đời mình… nhưng bóng hình họ lại mãi mãi ở lại.

 

 

 

 

 

 

Loading...