Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Chạm Gió Nhớ Người - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-25 15:45:14
Lượt xem: 5

 

 

Bữa tiệc đêm cuối cùng cũng khép lại sau những ly rượu chạm nhau trong tiếng cười cợt đã nhạt. Những bước chân thưa dần, không khí rượu chè cũng đã lắng xuống, để lại trong hành lang dài là thứ im lặng âm ấm của đêm khuya thành thị.

Anh bước chậm rãi, đôi giày da nặng nhọc in tiếng lộp cộp lên nền đá hoa cương lạnh lẽo. Bên cạnh là vài cán bộ thành phố X, tiếng trò chuyện xã giao lẫn trong tiếng bước chân đều đặn. Nhưng mọi sự chú ý của anh lại nghiêng hẳn về người con gái đi kề bên—Linda, cô thư ký riêng luôn giữ dáng vẻ ôn nhu và trầm mặc.

Gương mặt anh hơi nghiêng, đường nét tuấn tú dưới ánh đèn vàng dịu tạo thành một bức họa thanh tĩnh. Khóe môi anh cong cong như không cười mà vẫn khiến người khác thấy ấm lòng. Trong mắt những người cùng đi, khoảnh khắc ấy giống như một màn “tình chàng ý thiếp” lãng mạn đến mức khiến người ta không nỡ phá vỡ. Thế nên họ càng có cớ đẩy đưa, dùng vài câu nói đùa bóng gió để pha trò, khiến không khí dọc hành lang như mềm lại.

- Thôi mà, người ta còn trẻ, biết ngượng là phải…

Lời nói ấy như một viên đá nhỏ rơi vào mặt hồ phẳng lặng. Linda nghe thấy, không phản bác, chỉ cúi đầu, làn tóc rũ xuống che mất nửa gương mặt đỏ rực. Cô không phải không quen với việc bị trêu ghẹo, nhưng trước mặt anh, sự ngượng ngùng lại có chút chân thành, rất thật.

Và như đoán trước được tình huống, giọng nói trầm thấp nhưng ấm áp của anh vang lên, như một bản nhạc chậm kéo người khác ra khỏi tiếng cười xô bồ:

- Thôi được rồi, đùa nữa cô ấy chạy mất, tôi lại phải mất công tìm người thay thế đấy.

Giọng nói anh vừa đủ nghe, không quá to nhưng lại lắng sâu trong tim. Có gì đó trong chất giọng ấy—sự trầm ổn, phong trần, và cả một chút ma mị—khiến người ta nghe rồi không dễ quên. Linda đã quen giọng nói ấy suốt hơn hai năm qua, vậy mà mỗi lần nghe lại, lòng cô vẫn khẽ run lên, như bị mê hoặc bởi điều gì xa xăm.

- Aiz, Trình tổng đau lòng rồi kìa.

Có tiếng phụ họa từ phía sau, lại là một trận cười nữa dấy lên. Linda không phản ứng, chỉ cúi đầu thấp hơn, mắt nhìn chăm chú xuống các bậc thang phía trước. Thế nhưng bước chân lại không nghe theo ý chí. Một thoáng hụt hẫng dưới gót giày khiến cơ thể nghiêng đi, nhưng cô chưa kịp ngã thì đã được một cánh tay rắn rỏi giữ lấy eo, giọng nói trầm thấp vang lên sát bên tai, mang theo dư vị như khói rượu tan ra trong màn đêm:

- Linda, cẩn thận một chút.

Một câu nói bình thường, nhưng dưới ánh đèn vàng nhòe nhoẹt, nó như lời thì thầm dịu dàng nhất thế gian. Cô đỏ mặt, lần này không cần giả vờ. Những tiếng cười sau lưng như lùi xa, chỉ còn lại tiếng tim cô đang dồn dập trong lồng ngực.

- Nếu không có gì thì tôi xin phép về trước.

Anh quay người, lời nói vừa dứt thì đám người phía sau đã gật gù đầy thấu hiểu. Ai cũng thấy rõ cái cách anh đặt tay lên lưng Linda rồi lại rút về như thể đã quen thuộc từ lâu. Họ không nói ra, nhưng ánh mắt lại mang đầy ẩn ý.

Anh lên xe, không quên đáp lễ lại những cái gật đầu tôn kính của hơn năm vị lãnh đạo xếp thành một hàng ngang. Linda đi theo, tay cầm một chai nước đưa vào xe. Khi anh đón lấy, ngón tay hai người khẽ chạm nhau. Một tia điện nhẹ xẹt qua, Linda thở nhẹ, vội cúi đầu.

Tấm gương chiếu hậu phản chiếu nụ cười mơ hồ trên gương mặt cô. Anh liếc qua, rồi lại nhìn thẳng, nhưng không nói gì. Trong mắt anh, Linda luôn là một người biết rõ giới hạn của mình—điều mà anh trân trọng. Bởi lẽ, thư ký có thể thay, nhưng người hiểu vị trí của mình trong thế giới của anh thì không nhiều.

Anh uống một ngụm nước, vặn nắp rồi tựa lưng ra ghế. Điều hòa trong xe vẫn bật đều, nhưng một lớp mỏng nóng nực vẫn quẩn quanh giữa ngực. Anh đưa tay day nhẹ thái dương, ánh mắt màu đại dương nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, như muốn xuyên thấu một điều gì đó, nhưng lại nhanh chóng rút lui khỏi dòng suy nghĩ ấy. Trong tâm trí, có một khoảng mơ hồ khiến anh không thể chạm tới. Chỉ biết rằng anh đang mệt. Một thứ mệt mỏi không rõ hình thù, len lỏi trong từng tế bào, khiến cả cơ thể chỉ muốn được thả lỏng trong im lặng.

- Cho xe đến M đi.

Linda nói nhỏ, tưởng như chỉ đủ để tài xế nghe, nhưng anh vẫn thu được từng từ một cách rõ ràng.

Chiếc xe chuyển hướng, lăn bánh trên những con đường lát gạch sạch sẽ, dẫn về một khu nhà mới khai thác nằm giữa lòng thành phố. Nơi đó được xem là “tấc đất tấc vàng”, với an ninh nghiêm ngặt và tiện nghi hoàn hảo. Khi xe dừng lại, đồng hồ đã chỉ quá hai giờ sáng.

Anh quay đầu lại dặn tài xế đưa Linda về an toàn, sau đó mới bước xuống xe, để lại sau lưng ánh mắt của cô đang dõi theo.

Con đường trải sỏi dẫn vào căn biệt thự, từng viên đá như phát ra âm thanh khẽ khàng dưới gót giày. Anh quẹt thẻ, cánh cổng mở ra không một tiếng động. Bên trong, ánh đèn cảm ứng bật lên, ánh sáng dịu như hơi thở của đêm.

Anh tháo cà vạt, ngón tay buông thả một cách mệt mỏi. Căn phòng rộng lớn, trang trí hiện đại nhưng lạnh lẽo như chính tâm trạng anh lúc này. Một nụ cười mỉm nở ra trên môi, không phải vui vẻ, mà là một nụ cười tự giễu, chua chát đến mức cả không khí cũng dường như lặng lại.

Anh đứng dậy, lấy một bộ quần áo rồi bước thẳng vào phòng tắm. Không ngoái đầu, không dừng lại. Cánh cửa sau lưng đóng lại với một tiếng “cạch” vang lên dứt khoát, như đoạn tuyệt với cả đêm dài hỗn độn bên ngoài.

Và rồi, trong làn hơi nước bốc lên từ vòi sen, chỉ còn lại một người đàn ông với những suy nghĩ rối bời đang tìm chút thanh thản giữa thế giới lặng câm của riêng mình.

Có những đêm dài như thể bị ai kéo dãn vô hình giữa khoảng trống thời gian, và có những chiếc giường, dù trải ga trắng muốt và đệm êm đến đâu, vẫn chẳng thể làm người ta yên lòng mà ngủ.

Anh biết rõ hậu quả của việc không ngủ đủ bốn tiếng, lại còn phải hòa mình vào những cuộc xã giao đến tận hai giờ sáng — cơ thể rã rời như đang chống chọi với một cơn sốt âm ỉ, còn đầu óc thì trống rỗng đến mức chỉ cần chạm lưng xuống nệm là có thể lịm đi trong vòng năm phút. Thế nhưng, lý trí và bản năng là hai điều thường chẳng đứng chung một chiến tuyến.

Anh nằm đó, im lặng, mắt mở trừng trừng nhìn vào trần nhà tối om như thể đang tìm kiếm một vết nứt vô hình nào đó, một khe hở để tâm trí có thể trượt xuống và biến mất trong bóng đêm. Đã hơn một tiếng trôi qua, chiếc đồng hồ kim đặt trên kệ vẫn đều đặn điểm từng giây một — mỗi tiếng “tích” như đ.â.m vào màng nhĩ, nhấn sâu thêm sự tỉnh táo đến mỏi mệt.

Không phải là không muốn ngủ. Là không thể ngủ.

Mất ngủ là cảm giác cô độc đến tận cùng — không phải vì không ai bên cạnh, mà là vì có quá nhiều âm thanh lặng câm đang lẩn khuất trong không khí. Là bóng đêm quấn lấy da thịt, là sự lặp lại mỏi mòn của hơi thở, là cảm giác bản thân như đang mắc kẹt giữa thực tại và một giấc mộng không đến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cham-gio-nho-nguoi/chuong-1.html.]

Anh thở dài, thật khẽ, rồi lê bước ra ban công.

Gió thổi qua làm áo ngủ mỏng nhẹ phập phồng như một dải mây mờ giữa trời khuya. Bầu trời đêm đậm đặc và lạnh lẽo, chỉ còn vệt trăng lơ lửng phủ bạc lên bậu cửa đá. Dưới ánh trăng ấy, bàn tay anh khẽ run khi châm thuốc — ngón tay kẹp lấy thân điếu đã có chút run rẩy vì mỏi mệt, nhưng vẫn rất thành thạo, như một thói quen đã ăn sâu vào m.á.u thịt.

Làn khói trắng đầu tiên tan vào gió đêm, nhẹ đến mức tưởng như đó chỉ là hơi thở của một nỗi buồn không tên.

Anh tự hỏi mình đã sống thế này bao lâu rồi — những đêm trằn trọc, những giấc ngủ bị cắt nhỏ như mảnh vỡ, những sáng tỉnh dậy mà tim không hề thấy nhẹ hơn.

Ánh trăng lạnh quá. Lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy mình đang mơ màng đi trên mặt nước, mỗi bước chân đều thiếu điểm tựa, mỗi suy nghĩ đều lửng lơ.

Trong một phút như sực nhớ ra điều gì, anh luống cuống đưa tay vào túi áo. Tìm mãi, tìm mãi, chỉ có khoảng không rỗng tuếch đáp lại. Thuốc ngủ... anh chợt nhớ đã dùng viên cuối cùng từ hai hôm trước.

Lòng bỗng trống trải đến lạ. Giống như đêm nay không còn một nơi nào để bám víu.

Anh mở điện thoại, ngón tay lần lượt chạm vào từng con số — một dãy số đã quen thuộc đến mức có thể gõ trong vô thức. Khi đã ấn đến chữ số thứ bảy, ngón tay anh dừng lại. Một luồng lạnh lẽo đột ngột bò ngược từ bàn tay lên thẳng trái tim. Anh nhìn chằm chằm vào màn hình đang sáng, dãy số chưa hoàn chỉnh vẫn nằm đó như một lời gọi không thành. Đến khi màn hình tối lại, anh mới hoàn hồn. Dù có gọi... thì cũng chẳng ai trả lời.

Có lẽ là do cơ thể đã kiệt sức. Có lẽ là vì trái tim đã chai sạn. Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là một đêm buông bỏ — chỉ một phút sau đó, anh thiếp đi trong làn khói thuốc chưa kịp tan hết.

Giấc ngủ ấy không sâu, cũng chẳng yên. Nhưng ít ra, đó là lần đầu tiên trong nhiều ngày, anh ngủ được mà không cần đến thuốc.

Và màn đêm, cũng như mọi lần, vẫn cứ thế trôi đi rất nhanh, như chưa từng dừng lại vì nỗi đau của một người nào.

Khi anh tỉnh dậy thì trời đã sáng từ lâu. Anh đi xuống giường, cầm điện thoại đang liên tục kêu bên cạnh. Quấy rầy giấc ngủ của anh không có nhiều người, bạn bè của anh vốn ít, công việc thì càng không có ai đủ tư cách gọi anh cả. Bởi vậy anh chỉ nghe máy chứ không xem thử người gọi là ai.

Thức dậy hơi đột ngột nên đầu anh còn ong ong, anh vừa xoa thái dương vừa nói:

- Alo.

- Trình Giang , tôi về rồi.

Tien

Anh nhíu mày một chút khi nghe thấy tiếng ồn rất rõ từ bên kia điện thoại vọng lại. Có thể thấy người bên kia đang ở một bữa tiệc hoặc một nơi nào đó tương tự. Bởi vì mới bị đánh thức nên giọng anh còn buồn ngủ. Anh không hề để ý đến giọng nói quen thuộc kia, chỉ ngồi yên day day trán mình. Vài phút trôi qua, đầu dây bên kia cười rất sảng khoái.

- Cô thư kí nhỏ đó không để cậu nghỉ ngơi à?

Trình Giang không đáp, anh nhìn đồng hồ trên tường điểm hơn chín giờ sáng. Thì ra anh đã ngủ nhiều đến vậy.

- Về lúc nào? Gọi tôi làm gì?

- Này! Tôi gọi cậu đầu tiên đấy, định không chào đón à?

Trình Giang nghe đến đây thì khoé miệng khẽ cong cong. Nhưng nếu người nào đó có mặt lúc này sẽ không đủ sức mà bông đùa thêm đâu. Thế nhưng người không biết không có tội…

- Tiêu Minh.

Nghe được cả họ lẫn tên mình khiến Tiêu Minh dừng lại một lúc.

- Thật ra tôi muốn báo cho cậu biết…tôi tìm được cậu ta rồi.

Điện thoại trên tay Trình Giang khựng lại một lúc. Anh biết được chàng trai mà cả hai cùng biết là ai. Không hiểu sao anh chỉ im lặng. Tìm được thì sao? Anh không rõ bây giờ cảm xúc là gì, chỉ đơn giản mỉm cười như có như không.

- Tôi biết rồi.

- Cậu không hỏi ở đâu à? … này! Này!

Điện thoại đã ngắt kết nối, Tiêu Minh buông điện thoại xuống rồi nhìn về phía quầy bar đông đúc, đôi mắt của anh có một thứ ánh sáng gì đó không rõ vụt qua rồi chợt tắt rất nhanh.

Tiêu Minh cầm li rượu của mình rồi lắc nhẹ.

“Trình Giang…Tôi không tin cậu không để ý cậu ta…”

 

 

 

Loading...